Phẩm 28: Diệu Tràng Tán Dương

01 Tháng Sáu 201000:00(Xem: 15138)

KINH KIM QUANG MINH
(KINH ÁNH SÁNG HOÀNG KIM)
Hoà Thượng Thích Trí Quang Dịch Giải 
Bản Hoa Dịch của Ngài Nghĩa Tịnh

 

Phẩm 28: Diệu Tràng Tán Dương 

Lúc ấy bồ tát Diệu tràng liền từ chỗ ngồi đứng dậy, vắt vạt áo của vai bên phải, gối bên phải quì xuống chấm đất, chắp tay hướng về đức Thế tôn mà tán dương.

(1) Tướng hảo Thế tôn 
trăm phước viên mãn, 
vô lượng công đức 
tự trang nghiêm mình, 
thanh tịnh bàng bạc 
ai cũng thích nhìn, 
ánh sáng chiếu tỏa 
như ngàn mặt nhật. 
(2) Ánh sáng rực lên 
với bao màu sắc, 
tướng hảo uy nghi 
như khối ngọc quí, 
như mặt trời mọc 
chiếu sáng không gian, 
với màu hồng, trắng 
xen màu hoàng kim. 
(3) Và như núi vàng 
trải rộng ánh sáng 
khắp mọi nơi chốn 
trăm ngàn quốc độ, 
diệt cho chúng sinh 
vô lượng đau khổ, 
đem cho chúng sinh 
an vui siêu việt. 
(4) Tướng hảo đầy đủ 
và rất nghiêm tịnh, 
chúng sinh thích nhìn 
không ai biết chán. 
Tóc thì mềm mịn 
với màu xanh sẫm, 
như ong đen huyền 
họp trên hoa đẹp. 
(5) Đại hỷ đại xả 
rất là trang nghiêm, 
đại từ đại bi 
rất là viên mãn, 
tướng hảo tuyệt diệu 
trang sức thân thể, 
là do các pháp 
giác phần tạo thành. 
(6) Ban cho chúng sinh 
bao nhiêu phước đức, 
để họ thường được 
yên vui lớn lao. 
Và được trang hoàng 
bằng các diệu đức, 
nên trải ánh sáng 
ngàn vạn quốc độ. 
(7) Ánh sáng, tướng hảo 
cùng cực viên minh, 
nên như mặt trời 
sáng rực không trung. 
Và như tu di 
công đức đủ cả, 
biến thể cùng khắp 
mười phương quốc độ. 
(8) Miệng vàng tuyệt đẹp 
và rất uy nghiêm. 
Răng trắng, đều, khít 
giống như tuyết, ngọc. 
Và cả khuôn mặt 
không ai sánh bằng, 
với tướng bạch hào 
uốn theo chiều phải; 
(9) sáng nhuận tươi trắng 
in như pha lê, 
lại như trăng tròn 
lồng lộng không trung. 
Đức Thế tôn bảo bồ tát Diệu tràng, bồ tát tán dương Phật đức như vậy thật bất khả tư nghị, lợi ích chúng sinh, làm cho những người trước đây chưa biết đến đều tùy thuận tu học.

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
15 Tháng Tám 2015(Xem: 5546)
Tháng bảy. Gió hiu hắt. Trời âm u. Nghe mùa Thu lại gần. Chiều nhạt nắng, từng sợi nước lướt thướt nối nhau – mưa ngâu. Mưa làm dịu tiết trời ngày hè oi bức. Những hạt nước trong veo cho mầm xanh dậy sống, cỏ cây tự tình theo mưa. Và, không biết do mưa tưới tẩm những cảm xúc bâng quơ trong lòng người thế tục, hay cảm xúc dâng trào vọng hướng Vu lan.
14 Tháng Tám 2015(Xem: 6807)
Vào ngày kết hôn, mẹ hỏi tôi: “Hai người trông giống ăn mày ngồi ở nơi vắng vẻ kia là ai vậy?
08 Tháng Tám 2015(Xem: 7989)
Nhắc đến Nguyễn Du (1765-1820) chúng ta thường liên tưởng đến áng văn bất hủ của Đại Thi hào là “Đoạn Trường Tân Thanh” hay “Truyện Kiều”. Hồi năm 1947, Giáo sư Trần Cửu Chấn (1906-1980)*1 đang lúc làm Bộ Trưởng Bộ Quốc Gia Giáo Dục trong Nội Các của Thủ Tướng Chánh Phủ Thiếu Tướng Nguyễn Văn Xuân, đã trình Luận án Tiến Sĩ Văn Chương tại Đại Học La Sorbonne ở Paris, Pháp quốc với đề tài: “Étude critique de Poème Kim Văn Kiều”.
01 Tháng Tám 2015(Xem: 5937)
Tới giờ con phải đi rồi / Mẹ ơi con phải đi thôi mẹ à. / Khi trong bóng tối nhạt nhòa / Bình minh cô tịch hiện ra dịu hiền / Mẹ vươn tay xuống giường bên / Tìm con bé bỏng. Con bèn thưa mau: / “Bé nào còn ở đó đâu!” / Mẹ ơi Con phải đi nào còn đây.
24 Tháng Năm 2015(Xem: 5321)
Như vì sao sáng xuất hiện trên vòm trời văn học Việt Nam và Âu Mỹ từ cuối thập niên 1940, Nhất Hạnh – một thiền sư, một nhà văn, nhà thơ – đã đi vào lòng người đọc bằng những tác phẩm: Bông Hồng Cài Áo, Nói Với Tuổi Hai Mươi,, Tình Người, Nẻo Về Của Ý, Phép Lạ Của Sự Tỉnh Thức (có nhiều bản dịch ra nhiều ngoại ngữ như Anh, Pháp, Đức, Hòa Lan, Thái Lan…Đặc biệt bản tiếng Anh “The Miracle of Mindfulness” được phổ biến nhiều hơn cả).
27 Tháng Giêng 2015(Xem: 10175)
Hiếu là tất cả .
22 Tháng Tám 2014(Xem: 6992)
Điều tôi cảm nhận đầu tiên về người là đôi bàn tay. Tôi không nhớ lúc đó mình bao nhiêu tuổi, nhưng hình như sự hiện hữu, cuộc sống của tôi gắn liền với đôi bàn tay đó. Đôi bàn tay của mẹ, một người mẹ mù. Tôi còn nhớ những lần ngồi tô vẽ màu ở bàn ăn, trong nhà bếp. Tôi nói, “Mẹ! Xong rồi. Hãy nhìn tranh của con nầy”. “Ồ, đẹp quá”, mẹ trả lời, và tiếp tục với công việc đang làm.
20 Tháng Tám 2014(Xem: 7765)
Từ nhỏ đến lớn… Là đến khi cha mẹ mất, chẳng bao giờ nghe ông bà nhắc đến hai chữ hiếu hạnh. Chưa hề nghe ông nói: “Con phải hiếu hạnh với mẹ cha”. Chỉ nghe ông bảo: “Mẹ ngủ, con đóng cửa nhẹ thôi”. “Con đi khẻ thôi, không thì mẹ thức giấc”. “Con lớn hơn em thì phải nhường em một chút”.