MẸ ÔI! CHỮ BÈ LAU, TÂM CHÈO CỎ! Minh Đức Triều Tâm Ảnh
1- Hỡi ôi! Khi biết chút ít về đạo hiếu Thì mẹ đã trăng tà khuất núi Ngọn lửa nhớ thương âm ỉ tháng năm dài Một trăm bài thơ về mẹ Chỉ là mấy giọt sương phơi Không thấm ướt cây cỏ cõi lòng con hoang mạc! Ôi! Đảnh lễ bụi đất nghìn trùng Ôi! Đảnh lễ Tu Di sơn nghĩa ân cao chót vót Ngôn và lời: Đốm mộng vẽ không hoa! Tạc tượng làm sao giữa cõi ta-bà Chân dung mẹ Vẫn muôn đời Trăng sao nước mây chập chùng khái niệm Mẹ của tôi Mẹ của quê hương Là lục bát ca dao Là cò vạc chuôm ao Là lặn lội đồng sâu ruộng cạn Là cõng gạo chợ chiều Là gánh nắng đội mưa Là áo vá bạc màu Là nước mặn đồng chua Là lụm cụm nương vườn Là tảo tần bèo rau heo cám Mẹ chắt từng giọt máu trắng Để nuôi đàn con khôn lớn Bàn tay khô gầy khéo léo vại môn dưa Biến hoá bữa ăn cà muối mắm kho Sắn độn cơm Cơm độn khoai Nhường nhịn cho cháu con ăn từng bữa Vất vả lo toan chưa một lần than thở Chưa một lần ngưng sức chèo bơi Đứa này vừa sang sông Đứa khác lại vào đời Rồi mải miết chúng công danh sự nghiệp Rồi mải miết chúng với vợ con Với bầy đoàn thê thiếp Mẹ rất xa tóc trắng bạc mù sương Đường về quê trăm nỗi ngại ngùng Mẹ vẫn là chiếc bóng đơn côi Đêm đêm cầu kinh niệm Phật Đêm đêm tay lần tràng hạt Vẫn lủi thủi nhang khói từ đường Vẫn liêu xiêu góc bếp đụn rơm Tròng mắt cay cay Tuổi nặng lưng còng Vẫn bươn chải kiếm từng xu từng cắc Để giúp đỡ cho cháu con khó khăn chật vật Để tự nuôi sống mình Lại còn mâm quả bát hương Lại còn kỵ giỗ tổ tiên, lễ, tiết lân phường Tang, tế, quan, hôn Vắt kiệt sinh lực mẹ Để gìn giữ gia phong, nền nếp!
2- Mẹ ôi! Than ôi! Mẹ giờ đã về đâu, đi đâu Con mù loà, tối tăm chẳng biết Nhưng hương mẫu từ vẫn phảng phất Vẫn thơm ngát suốt đời con Nuốt miếng béo bùi nghe đắng tựa bồ hòn Nằm chăn ấm, nệm êm Lại đau xót nhớ hoài manh chiếu rách Nhớ căn bếp gió lùa Mẹ đi vô đi ra, rét run cầm cập Áo lá tơi dày không đủ sưởi tiết đông Tháng chạp, giêng hai cắm cúi ruộng đồng Lúc gieo mạ, lúc còng lưng cấy lúa Chân dẫm bùn phèn Căm căm tiết thời băng giá Hạt ngọc ăn, nghe mặn máu mẹ ở bên trong Thời bom đạn, tản cư Mẹ chỉ ôm theo quyển kinh, quả chuông Bỏ lại hết bạc tiền, tư trang, tài sản Mẹ nói, đấy là vật ngoại thân, sớm còn, tối mất Chịu khổ cực, siêng năng là còn tạo ra chúng được “Nhưng mang theo kinh, chuông Là để nhớ Phật mà về!” Ôi! Lời dạy của mẹ tôi Bên tai nghe như kim chích buốt tê Văng vẳng mãi lúc nào đường tu thối thất Đời sa-môn đi trên lưỡi dao mài ngọt Bất hiếu, vô nghì là địa ngục đồng sôi Phải sống cho tốt hơn Để cho mẹ mỉm cười Để cho mẹ yên tâm Con vẫn là đứa con chưa đến nổi nào hư đốn!
3- Ôi! Mẹ ôi! Kính lạy mẹ! Mẹ của tôi, mẹ của ai Vẫn thương con giống nhau Vì được rứt ra từ núm ruôt Vẫn chín tháng mười ngày Thống khổ cưu mang Gìn giữ từng bước đi Nóng, lạnh kiêng khem Vì sự sống li ti của con vô cùng nhạy cảm Ôi! Hỡi ôi! Chín chữ cù lao (1), Đạo lý Đông phương thăm thẳm Mang vác suốt đời, không trả được thâm ân Mẹ là dòng sông xanh Và suối ngọt tự nguồn tâm Là cánh cửa then hờ, chưa bao giờ khoá chốt Là ngọn gió mát thung sâu trong lành diệu vợi Là hồ ao, lau lách cỏ dại quê nhà Sen súng tự nhiên hương Mẹ đứng trên đồi cao Nhìn ngắm cháu con lưu lạc trăm đường Ngọn lửa ấm đêm đông Bập bùng trái tim của mẹ Con như khách phong trần Một lần nghiệp duyên ghé lại Để mẹ vất vả suốt đời Trăm tuổi lại ra đi Cú rúc canh thâu, rừng vắng nói gì Giun dế đêm đêm, suối khe thầm thỉ Giữa hư không Tiếng chim lạc đàn mang mang thi tứ Dội vào lòng con, vô lượng nghĩa Vu Lan Chữ chữ thắp lên, bất lực hàng hàng Kính lạy mẹ muôn trùng Bối diệp, trang tâm thay tiếng nói Ai đó là con, phải biết phút giờ yêu quý Bên lòng còn đỏ thắm đoá hồng tươi Bên mẹ, hiện tại ở đây, là giây khắc tuyệt vời Là vĩnh cửu, là thiên thu, không bao giờ trở lại! Ngưỡng mong thế gian Giáo pháp nhiệm mầu Hiếu ân còn mãi Là vẻ đẹp ngàn đời, xưa cũng như nay Khắc giữa hư vô cho nhân thế biết hay Làm mảnh gương soi đi về Khi vẫn còn tới lui sinh tử Bài thơ hôm nay chỉ là bè lau, chèo cỏ Vẫn muốn cùng người chống đẩy sang sông! Vẫn muốn cùng người đạo hiếu đền xong! Lúc nào chúng ta cùng đáo ngạn!
...Có những câu thơ kỳ lạ vô cùng, nó nằm sâu trong tiềm thức. Đọc một lần tưởng chừng như quên mất. Bỗng một hôm bừng dậy rõ nét. Thơ cũng là một Pháp, nhìn trên khía cạnh hiện tượng học. Phải đủ duyên mới hiện diện. Câu thơ trên của Thanh Tịnh hay quá, phổ cập quá, tác giả Nhất Hạnh trích lại nguyên bài trong đoạn đầu đoản văn Bông Hồng Cài Áo, dễ khơi dậy ngay niềm rúng động đối tất cả mọi người.
Tháng 7 Vu lan lại đến với những suy ngẫm về đạo hạnh và hiếu lễ của con người. Đại đức Thích Tâm Hải - phó ban văn hóa Trung ương Giáo hội Phật giáo VN - đã dành cho TTCT một cuộc trò chuyện về chủ đề này.
“Mỗi mùa xuân sang mẹ tôi già thêm một tuổi, mỗi mùa xuân sang ngày tôi xa mẹ càng gần, rồi mùa xuân đến, tóc trắng mẹ bay như gió như mây bay qua đời con, như gió như mây bay qua trần gian, ôi mẹ của tôi. Mẹ già như chuối chín cây, gió lay mẹ rụng con phải mồ côi, gió lay mẹ rụng con phải mồ côi,...” ; và hôm nay, những người con, người cháu của mẹ đã thật sự mồ côi.
Một Lễ Vu Lan nữa lại đến. Đối với người Việt Nam thì đây là một ngày lễ quan trọng bậc nhất trong năm. Vào ngày này, dường như ai cũng ra sức tìm cách báo hiếu với những bậc sinh thành hoặc ra sức thể hiện sự quan tâm đến những người thân đã quá cố. Và, khi cuộc sống vật chất của những người đang sống ngày càng no đủ, sự quan tâm đến người quá cố vì thế cũng tràn đầy… vật chất.
Câu chuyện bắt đầu khi tôi còn là một đứa bé; Tôi là con trai của một gia đình nghèo. Chúng tôi luôn thiếu ăn. Khi nào đến giờ ăn, mẹ lúc nào cũng nhường phần ăn của bà cho tôi. Trong khi sớt cơm của bà sang chén của tôi, mẹ thường nói “ Ăn cơm đi, con trai của mẹ. Mẹ không đói.”
Cứ mỗi độ thu về, chúng ta lại có dịp cử hành lễ Vu Lan báo hiếu. Báo hiếu là bổn phận thiêng liêng của tất cả mọi người. Đông cũng như Tây, xưa cũng như nay, những người con hiếu thảo không ai là không nghĩ đến công ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ. Đây là tuyển tập nhạc chủ đề Vu Lan và Mẹ…
Rằm tháng Bảy còn gọi là ngày lễ Vu lan. Đây không chỉ là ngày lễ của riêng Phật giáo mà còn là ngày lễ lớn cho những người con nước Việt, thể hiện tấm lòng hiếu thảo đối với các đấng sinh thành dưỡng dục của mình.
Hôm ấy, tôn giả Sāriputta thấy đã hội đủ duyên thời nên cùng với hội chúng tỳ-khưu về quê nhà để ngài có dịp báo hiếu mẹ. Ngôi làng Nālakā cũng được gọi tên là Upatissa, trước đây bà-la-môn giáo rất thịnh hành, bây giờ đã đến lúc suy tàn. Cả hàng trăm chỗ thờ cúng, lễ lạy nơi đền thiêng, bảo tháp, cội cây giờ đã trở nên hoang lạnh.
“Được nghe, chư Phật ra đời đều do cha mẹ mà có thân, muôn loài sanh trưởng thảy nhờ trời đất che chở. Cho nên, không có cha mẹ thì chẳng sanh, không có trời đất thì chẳng trưởng, thảy nhờ ân dưỡng dục, đều thọ đức chở che.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.