Mẹ Ôi! Chữ Bè Lau, Tâm Chèo Cỏ!

03 Tháng Tám 201403:21(Xem: 8846)

blank

MẸ ÔI!
CHỮ BÈ LAU, TÂM CHÈO CỎ!
Minh Đức Triều Tâm Ảnh

blank1- Hỡi ôi!
Khi biết chút ít về đạo hiếu
Thì mẹ đã trăng tà khuất núi
Ngọn lửa nhớ thương âm ỉ tháng năm dài
Một trăm bài thơ về mẹ
Chỉ là mấy giọt sương phơi
Không thấm ướt cây cỏ cõi lòng con hoang mạc!
Ôi! Đảnh lễ bụi đất nghìn trùng
Ôi! Đảnh lễ Tu Di sơn nghĩa ân cao chót vót
Ngôn và lời: Đốm mộng vẽ không hoa!
Tạc tượng làm sao giữa cõi ta-bà
Chân dung mẹ
Vẫn muôn đời
Trăng sao nước mây chập chùng khái niệm
Mẹ của tôi
Mẹ của quê hương
Là lục bát ca dao
Là cò vạc chuôm ao
Là lặn lội đồng sâu ruộng cạn
Là cõng gạo chợ chiều
Là gánh nắng đội mưa
Là áo vá bạc màu
Là nước mặn đồng chua
Là lụm cụm nương vườn
Là tảo tần bèo rau heo cám
Mẹ chắt từng giọt máu trắng
Để nuôi đàn con khôn lớn
Bàn tay khô gầy khéo léo vại môn dưa
Biến hoá bữa ăn cà muối mắm kho
Sắn độn cơm
Cơm độn khoai
Nhường nhịn cho cháu con ăn từng bữa
Vất vả lo toan chưa một lần than thở
Chưa một lần ngưng sức chèo bơi
Đứa này vừa sang sông
Đứa khác lại vào đời
Rồi mải miết chúng công danh sự nghiệp
Rồi mải miết chúng với vợ con
Với bầy đoàn thê thiếp
Mẹ rất xa tóc trắng bạc mù sương
Đường về quê trăm nỗi ngại ngùng
Mẹ vẫn là chiếc bóng đơn côi
Đêm đêm cầu kinh niệm Phật
Đêm đêm tay lần tràng hạt
Vẫn lủi thủi nhang khói từ đường
Vẫn liêu xiêu góc bếp đụn rơm
Tròng mắt cay cay
Tuổi nặng lưng còng
Vẫn bươn chải kiếm từng xu từng cắc
Để giúp đỡ cho cháu con khó khăn chật vật
Để tự nuôi sống mình
Lại còn mâm quả bát hương
Lại còn kỵ giỗ tổ tiên, lễ, tiết lân phường
Tang, tế, quan, hôn
Vắt kiệt sinh lực mẹ
Để gìn giữ gia phong, nền nếp!

2- Mẹ ôi!
Than ôi!
Mẹ giờ đã về đâu, đi đâu
Con mù loà, tối tăm chẳng biết
Nhưng hương mẫu từ vẫn phảng phất
Vẫn thơm ngát suốt đời con
Nuốt miếng béo bùi nghe đắng tựa bồ hòn
Nằm chăn ấm, nệm êm
Lại đau xót nhớ hoài manh chiếu rách
Nhớ căn bếp gió lùa
Mẹ đi vô đi ra, rét run cầm cập
Áo lá tơi dày không đủ sưởi tiết đông
Tháng chạp, giêng hai cắm cúi ruộng đồng
Lúc gieo mạ, lúc còng lưng cấy lúa
Chân dẫm bùn phèn
Căm căm tiết thời băng giá
Hạt ngọc ăn, nghe mặn máu mẹ ở bên trong
Thời bom đạn, tản cư
Mẹ chỉ ôm theo quyển kinh, quả chuông
Bỏ lại hết bạc tiền, tư trang, tài sản
Mẹ nói, đấy là vật ngoại thân, sớm còn, tối mất
Chịu khổ cực, siêng năng là còn tạo ra chúng được
“Nhưng mang theo kinh, chuông
Là để nhớ Phật mà về!”
Ôi! Lời dạy của mẹ tôi
Bên tai nghe như kim chích buốt tê
Văng vẳng mãi lúc nào đường tu thối thất
Đời sa-môn đi trên lưỡi dao mài ngọt
Bất hiếu, vô nghì là địa ngục đồng sôi
Phải sống cho tốt hơn
Để cho mẹ mỉm cười
Để cho mẹ yên tâm
Con vẫn là đứa con chưa đến nổi nào hư đốn!

3- Ôi!
Mẹ ôi!
Kính lạy mẹ!
Mẹ của tôi, mẹ của ai
Vẫn thương con giống nhau
Vì được rứt ra từ núm ruôt
Vẫn chín tháng mười ngày
Thống khổ cưu mang
Gìn giữ từng bước đi
Nóng, lạnh kiêng khem
Vì sự sống li ti của con vô cùng nhạy cảm
Ôi! Hỡi ôi!
Chín chữ cù lao (1),
Đạo lý Đông phương thăm thẳm
Mang vác suốt đời, không trả được thâm ân
Mẹ là dòng sông xanh
Và suối ngọt tự nguồn tâm
Là cánh cửa then hờ, chưa bao giờ khoá chốt
Là ngọn gió mát thung sâu trong lành diệu vợi
Là hồ ao, lau lách cỏ dại quê nhà
Sen súng tự nhiên hương
Mẹ đứng trên đồi cao
Nhìn ngắm cháu con lưu lạc trăm đường
Ngọn lửa ấm đêm đông
Bập bùng trái tim của mẹ
Con như khách phong trần
Một lần nghiệp duyên ghé lại
Để mẹ vất vả suốt đời
Trăm tuổi lại ra đi
Cú rúc canh thâu, rừng vắng nói gì
Giun dế đêm đêm, suối khe thầm thỉ
Giữa hư không
Tiếng chim lạc đàn mang mang thi tứ
Dội vào lòng con, vô lượng nghĩa Vu Lan
Chữ chữ thắp lên, bất lực hàng hàng
Kính lạy mẹ muôn trùng
Bối diệp, trang tâm thay tiếng nói
Ai đó là con, phải biết phút giờ yêu quý
Bên lòng còn đỏ thắm đoá hồng tươi
Bên mẹ, hiện tại ở đây, là giây khắc tuyệt vời
Là vĩnh cửu, là thiên thu, không bao giờ trở lại!
Ngưỡng mong thế gian
Giáo pháp nhiệm mầu
Hiếu ân còn mãi
Là vẻ đẹp ngàn đời, xưa cũng như nay
Khắc giữa hư vô cho nhân thế biết hay
Làm mảnh gương soi đi về
Khi vẫn còn tới lui sinh tử
Bài thơ hôm nay chỉ là bè lau, chèo cỏ
Vẫn muốn cùng người chống đẩy sang sông!
Vẫn muốn cùng người đạo hiếu đền xong!
Lúc nào chúng ta cùng đáo ngạn!

MINH ĐỨC TRIỀU TÂM ẢNH

Ghi chú:
(1) 1. Sinh (mang nặng đẻ đau) 2. Cúc (đỡ nâng, chăm sóc) 3. Dục (ân cần dạy dỗ) 4. Phủ (trìu mến, vuốt ve 5. Súc (Căng bầu con bú) 6. Trưởng (Nuôi con khôn lớn) 7. Cố (Yêu quý trông nom) 8. Phục (uốn nắn, nuông chiều) 9. Phúc (bảo vệ, chở che).


Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
05 Tháng Tám 2014(Xem: 6364)
Mùa Vu Lan, đọc báo trong nước thấy thiên hạ bây giờ bỗng khoái chuyện vàng mã hơn bao giờ hết. Một ông triệu phú miền Bắc chỉ trong một đêm đã đốt sạch 1000 con ngựa giấy và hình nhân trị giá 400 triệu đồng Việt Nam. Đổi sang tiền Mỹ, số vàng mã đó trên 20 ngàn dollar. Lại thêm một chuyện để suy nghĩ...
05 Tháng Tám 2014(Xem: 6689)
Mỗi năm cứ đến rằm tháng bảy, khắp nơi nhộn nhịp không khí Vu lan báo hiếu. Ngày ấy nhằm vào dịp mãn hạ, sau khi toàn thể chư Tăng Ni thực hiện quy chế cấm túc theo giới luật của đạo Phật, an cư tại một trú xứ, thể hiện tinh thần lục hòa cộng trụ, thu nhiếp thân tâm, trau dồi giới đức, nỗ lực thiền định.
05 Tháng Tám 2014(Xem: 5868)
Nhớ một câu chuyện đăng trên báo về một bà mẹ làm ruộng ở một nơi xa xôi nào đó để nuôi đứa con trai duy nhất đi học. Đến lúc đứa bé vào được lớp cuối tiểu học thì bà mẹ bị đau cột sống không thể làm việc được. Đứa con muốn bỏ học để làm việc giúp mẹ nhưng bà nhất định không chấp nhận nên cuối cùng cậu bé “đành” phải cắp sách đi học.
01 Tháng Tám 2014(Xem: 9516)
31 Tháng Bảy 2014(Xem: 5590)
Trong văn chương Việt Nam có biết bao là những câu chữ hay ho để mà nhớ, để mà cảm, vậy mà thật lạ, đối với tôi ba chữ Nhớ Linh Xưa trong mấy bài văn tế vẫn cứ là đẹp nhất, lồng lộng và sâu thẳm, chan chứa và nồng nàn nhất. Lý do ư? Ai sống ở đời lại chẳng có những ngớ ngẩn riêng tư không thể giải thích chứ!
31 Tháng Bảy 2014(Xem: 18139)
Mỗi năm vào dịp lễ Vu Lan thì chúng ta lại được nghe một bài hát thật cảm động là bài "Bông Hồng Cài Áo" của Phạm Thế Mỹ. Bài hát mượn ý từ một đoản văn của thiền sư Nhất Hạnh viết vào năm 1962, lúc ông vừa 36 sáu tuổi và đang học về khoa Tôn Giáo Đối Chiếu tại đại học Princeton Hoa Kỳ.
31 Tháng Bảy 2014(Xem: 8783)
Trời Sài Gòn u ám. Mưa chợt đến chợt đi, không hề báo trước. Dưới cơn mưa do ảnh hưởng của cơn bão ngoài biển Đông, dòng người hối hả. Bên lề đường, thằng bé bước những bước cô đơn, mặc cho mưa tạt gió lùa, dẫu thân gầy nhỏ bé!
28 Tháng Bảy 2014(Xem: 7567)
Không đo không lường được tình thương, người ta thường lấy vẻ bao la của trời biển để tạm so sánh. Nhưng kỳ thực, trời và biển có những giới hạn, biên tế. Trời, vẫn chỉ là một vòm không gian hữu hạn trong tầm mắt con người; biển, là bốn đại dương trên mặt địa cầu; không thể nói là vô biên, vô lượng.
01 Tháng Hai 2014(Xem: 5002)
Cách đây mấy ngàn năm, ngài Mục Kiền Liên đã thỉnh cầu Thánh chúng cầu siêu cho mẹ. Nhờ lễ cầu siêu ấy, bà thoát kiếp ngạ quỉ, sinh vào thiên giới. Nói chính xác, nhờ lòng hiếu hạnh và nội lực của hàng Thánh chúng tác động, bà mở lòng buông bỏ tham sân, nên mới thoát được kiếp ngạ quỉ. Sự buông bỏ và mở lòng đó là NHÂN khiến bà sanh thiên. Những thứ còn lại chỉ là trợ DUYÊN. Nhân duyên hội đủ quả mới thành hình.
04 Tháng Chín 2013(Xem: 17136)