Lưu vong khúc

10 Tháng Sáu 201623:28(Xem: 4958)

LƯU VONG KHÚC
Vĩnh Hảo

 

blankCổ thụ nghìn năm, vươn thẳng trời phương nam
Đâm chồi, tủa nhánh, tỏa bóng bao la trên đất lành
Người nương thân, cỏ cây trổ hoa đơm trái,
Chim, sóc, côn trùng... đêm ngày lừng tiếng hoan ca
Một thời vòi vọi bờ đông, sừng sững non đoài, cao vút
Nào ai hay, có khi cũng hiện tướng suy tàn!
Nước cạn, đất khô, sâu mọt đục khoét
Từ rễ đến ngọn e chừng đã mục ruỗng
Cũng đành: đại bàng soải cánh tha phương, người hiền lánh mặt
Những người hiền đã từng đánh đuổi kẻ hung hăng
Đã từng uy phong chống giặc ngoài lấn hiếp
Nhưng không biết đối sách nào với loài sâu mọt bé tí
Cũng đành: ẩn tích non cao, khuất thân rừng thẳm
Có khi làm kẻ không nhà, du hành qua những phố thị
Lắng nghe hơi thở sinh dân
Quặn đau tiếng khóc muôn loài…
Có khi băng rừng vượt biển, làm kẻ tha hương
Lao đao sống gửi quê người, mà lòng nào nguôi
Nhớ nước, thương non, xót dân tình khổ lụy
Vời vợi đôi bờ biển lớn
Canh cánh quê nhà đoái trông

Này anh này chị này em
Nước đục còn dùng được không?
Nước nhục lấy chi mà rửa?
Tôm cá, chim trời, cây cỏ chết
Rồi người sẽ chết dần mòn trong năm tháng nào đó
Biển, đất hoang vu
Làng quê quạnh vắng
Còn ai ghi lại tang thương nầy!

Ngoắc ngoải chờ ai cứu vớt
Lây lất tạm sống từng giây
Biển rộng không dung được cá
Thì đất nầy chứa chấp những ai!
Quê nhà rợp cả rừng cờ
Hay máu lệ trải khắp non sông!
Người đi, kẻ ở nay cùng một phận: LƯU VONG!
Làm người xa xứ, hoặc lạc loài trên chính quê hương mình.

Hỡi anh chị em, hãy tự hỏi
Còn lối thoát nào cho chúng ta?
Cây nghiêng bờ đông, cành gẫy bờ tây
Bão giông đã tận một phương nầy
Biển mất, đất mất, ta còn gì để mất!
Ngồi xuống cùng nhau, mở rộng đôi tay trần
Mặc định một lần: không làm kẻ lưu vong nữa
Quê nhà là đây:
Trong tiếng nói, trong con tim đồng điệu
Hãy nói cùng nhau, hãy đập cùng nhau
Trang sử nầy!

Vĩnh Hảo
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
12 Tháng Giêng 2017(Xem: 4812)
16 Tháng Tám 2016(Xem: 6066)
09 Tháng Năm 2016(Xem: 5415)
09 Tháng Năm 2016(Xem: 4871)
21 Tháng Tư 2016(Xem: 5714)
Từ thuở nọ, thi sỹ Giác Tâm mới vừa mở mắt chào đời đã nằm võng đong đưa giữa trùng điệp phù vân lãng đãng, ngút ngàn sương khói chung quanh, được hun đúc, tiếp cận với hồn thiêng sông núi uy linh, hùng vĩ nên tâm hồn thi sỹ tự nhiên hàm dưỡng trong bầu khí chất rất mực thuần khiết, nguyên sơ.
11 Tháng Ba 2016(Xem: 4775)
Thơ của Lữ Quỳnh… những trang thơ Lữ Quỳnh. Điềm đạm, dịu dàng, trong vắt, ẩn mật… Thêm nữa, hình như đọng lại trong các dòng thơ anh là một nỗi buồn. Mỗi khi đọc thơ anh, dù một hay vài bài, tôi vẫn tự hỏi, phải chăng đó là những nỗi buồn lặng lẽ, rất mực lặng lẽ, được chép lại trên giấy thật vội để không kịp trở thành những niềm vui… Vậy đó, từ sâu thẳm của một thâm cảm về cõi hư huyễn này, thơ Lữ Quỳnh đã hiển lộ như một hướng vọng về Tịnh Độ, một cõi ẩn mật trong vắt hiện ra giữa các dòng chữ của anh.
11 Tháng Ba 2016(Xem: 5399)
Minh Đức Triều Tâm Ảnh là bút hiệu của Tỳ kheo Giới Đức, một trong những hàng cao tăng của Phật giáo Nguyên Thủy ở Huế. Ông cũng là người khai lập Huyền Không Sơn Thượng trên hòn Vượn ở phía Tây thành phố Huế. Ngoài tu học và giảng Phật pháp, ông còn viết văn, làm thơ và viết thư pháp, tạo vườn cảnh phong thủy hữu tình... Năm 2011 ông âm thầm chia tay với thi ca bằng tuyển tập bốn cuốn thơ với tựa đề “Bụi, Trăng và Lửa” do nhà xuất bản Văn học ấn hành.