Mẹ

19 Tháng Tám 201509:01(Xem: 8259)

blankMẸ
Thiên Hạnh

 

Me-oiTa còn một dòng sông_ dòng sông xưa uốn khúc những nỗi niềm cay cực với bóng mẹ lênh đênh tất tả chuyến đò đời.

Ta còn một bầu trời_ bầu trời cao vời thăm thẳm ngút trùng khơi để ngày thơ mẹ nâng ta lên những tầm cao cuộc sống, khi ngày tháng truân chuyên cam chịu mẹ vẫn mỉm cười vì tất cả cho con.

Ta còn một  cánh đồng_ cánh đồng Việt nam óng ả mượt mà sóng lúa nhấp nhô, đâu đó vọng tiếng sáo diều như lời quê tự sự và thấp thoáng hình bóng cánh cò lặn lội, mẹ chính là cánh cò xưa bất hủ tìm kiếm mãi nguồn sống tinh hoa trong rơm rạ cuộc đời để cho con và vì con.

Ta còn đó bờ tre thân thương hiền hòa khi gió về ríu rít trời quê_ những thân tre già vững chãi mà dẻo dai đương đầu với gió bão ngàn trùng không suy suyển. Mẹ chính là bóng tre diệu huyền đủ lực bình sinh và tháng năm trải nghiệm, che cho con, những búp măng non chưa tự thân trụ vững dưới nắng lửa mưa dầu và cuồng phong thịnh nộ.

Ta còn đó mặt đất_ là mảnh sân con trước nhà một xưa nào đón những bước chân chập chững đầu đời, lần đầu tiên rời khỏi bàn tay mẹ, ta đâu hay giây phút ấy người hạnh phúc tột đỉnh khi lần đầu thấy bước con đi. Để từ đó bước chân con hướng ra cuộc sống và ngày càng xa dần vòng tay của mẹ để tiếp nối và tiếp nối những hoàng hôn bóng mẹ tựa cửa ngóng trông.

Ta còn những giờ phút quẩn quanh tổ ấm gia đình, ngày thơ bé vào ra ngóng đợi mẹ trở về sau buổi chợ, để có những niềm vui thơ dại khi đón nhận những gói quà, củ khoai luộc, bắp ngô nếp thơm mùi dân dã hay gói xôi, miếng bánh tráng rắt mè,.. từ đôi quang gánh mẹ trao.

Ta còn những đêm thâu_ những đêm thâu mẹ ngồi may những đường chỉ nhỏ, cần mẫn chi li để sớm ngày mai con tung tăng cùng bạn bè đến lớp xúng xính trong chiếc áo mới, sản phẩm của đêm dài vắng lạnh mẹ thức trắng chăm lo.

Ta còn những lời ru xưa_ những lời ru êm như lụa nhiễu, ấm như hơi thở mẹ hiền phả vào tâm con những ý tưởng nhân sinh đầu đời về nề thương nếp ở, những lời ru đưa con êm êm vào giấc điệp, nhưng cũng là hành trang vào đời ý nhị đến hôm nay.

Ta còn một bàn tay_ bàn tay xưa mẹ nắm tay con tất tả đến trường cho kịp giờ nhập học một sáng mùa Thu, bàn tay ấm nóng gởi vào con bao kỳ vọng một mai khôn lớn bên thầy bạn với phấn trắng bảng đen dưới thênh thang một vòm trời tri thức.

Ta còn mùi dầu khuynh diệp và bát cháo, những viên thuốc đắng từ tay mẹ khi trái gió trở trời. Bên giường con với những cơn đau vầng trán nóng hâm hấp, có lẽ mẹ đã đau hơn con bội phần, bởi một điều đơn giản: mẹ là mẹ của con, không ai và không thể có người nào thay thế được.

Ta còn những ngày lên ba tập nói, bập bẹ những thanh âm đầu đời, dẫu chưa tròn vành rõ chữ nhưng âm tiết sơ khởi nhất là , mẹ,…và chính mẹ đã dạy từng tiếng, chỉ từng câu, mẹ dạy con cảm ơn xin lỗi, mẹ hướng con thưa gởi dạ vâng, mẹ là bậc thầy đầu tiên và cũng là bậc thầy vĩ đại nhất đời con, để từ đó con biết nói tiếng nói quê hương, tiếng nói của mẹ hiền.

Ta còn và còn thật nhiều , còn vô vàn những gì mà mẹ đã mang đến cho ta, cho cuộc đời ta. Qúa khứ trôi dần xa theo nhịp đếm của tháng năm, nhưng sừng sững cao vời như bất diệt là tượng đài kỳ vĩ của lòng mẹ bao la. Và rồi bao mùa hiếu hạnh qua đi với ngực áo thắm một đóa hồng để cuối cùng rồi ai cũng phải đối diện: đóa hồng trắng tinh khôi!

Người xưa đã khuất, hoài niệm mênh mang, cái hụt hẫng khiến lòng ai chới với, khi hiền mẫu ra đi mới thấy mình tệ bạc, cảm nỗi xót xa chữ hiếu chưa tròn, phải chi…ước gì còn mẹ bên con…

Thôi thì

Đôi mắt này mẹ đã cho ta, xin nguyện nhìn đời bằng sự tinh anh thấy rõ chân ngụy chánh tà, xin dùng để chiêm ngưỡng tôn nhan đức Từ Phụ, để đọc hiểu Pháp Bảo Kinh văn, để nhìn nỗi đau tha nhân mà thông cảm, nhìn hạnh phúc người đời để tùy hỷ xẻ chia.

Bàn tay này mẹ đã cho ta, xin nguyện dùng vào việc lợi mình lợi người, tự tha lưỡng lợi, vun bồi cuộc sống theo nghĩa đại đồng cộng trụ.

Đôi môi này cũng từ mẹ cho ta, xin nguyện cất lên lời từ ái bao dung, đem lời an ủi những ai đang trong cảnh khổ đau, cùng tán dương người lành bạn tốt, làm duyên cộng hưởng để cuộc sống thêm chan hòa trong ý Đạo.

Cả thể chất này, lục căn huyết quản, nhựa sống châu thân là những gì mẹ gởi lại cho đời, xin nguyện sống như một phần hữu ích giữa trần thế, để chính ta_ món quà mẹ gởi lại cuộc đời_ trở nên ý nghĩa, đó chính là cách đền đáp thâm ân mẫu từ trong muôn một.

Mong thay!

(Mùa hiếu hạnh Ấ t Mùi_ Pl 2559_ Thiên Hạnh)

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
04 Tháng Mười 2015(Xem: 10138)
kinh Tăng Chi dạy “Nơi nào có chư Tăng tu tập thanh tịnh thì trú xứ đó được thanh tịnh, hội chúng Phật tử nương theo đó mà tu tập, nhất định được an lạc, thanh tịnh”.
02 Tháng Chín 2015(Xem: 5951)
Bố tôi vừa mới mất. Cuối cùng, rồi chứng nghiện rượu của bố cũng phải đi đến hồi kết thúc. Bố là người đã nghiện rượu hơn 20 năm, nhưng tôi không nghĩ rằng, tôi đã hiểu được điều nầy nghiêm trọng như thế nào, khi bố còn sống.
01 Tháng Chín 2015(Xem: 6558)
Năm nay, Vu Lan khởi sắc một cách khác thường. Từ ngày 14 âm lịch đến rằm, lượng số người đi lễ như trẩy hội. Một số con đường chính đều bị tắt nghẽn giao thông. Những chùa lớn như Vĩnh Nghiêm, Hoằng Pháp, khách thập phương dập dìu ngay cả về đêm. Không những tại Sài Gòn, cả Hà Nội, các tỉnh miền Trung và Cao nguyên đều như thế.
30 Tháng Tám 2015(Xem: 5937)
Đạo Phật dạy về tầm quan trọng của sự kính trọng bố mẹ, và sự báo đáp công ơn bố mẹ. Tuy nhiên, người sáng lập ra đạo Phật, Thái Tử Sĩ Đạt Ta Cồ Đàm (Siddhartha Gautama), chính ngài đã từ bỏ cuộc sống gia đình, chống lại ý của cha ngài, rồi từ bỏ vợ và con trai của ngài để theo đuổi sự giác ngộ.
30 Tháng Tám 2015(Xem: 6016)
Vu lan lại đến.Hiếu hạnh của con trẻ lại được nhắc đến. Nhưng đâu đó cũng thấy hiện lên các tiêu đề nói về việc con giết cha, hãm hiếp mẹ, những nghịch hạnh không ai có thể chấp nhận.
28 Tháng Tám 2015(Xem: 6271)
Nhân mùa Vu Lan 2015, nhạc sĩ Trần Chí Phúc đã thu âm ca khúc “Rồi Mẹ Như Sương” tại phòng phát thanh Hương Sen, Santa Ana, để tưởng nhớ tới mẹ hiền. Bài thơ được giữ nguyên văn, lồng vào câu nhạc đằm thắm tình mẫu tử, bàng bạc gió mây, vang vọng lời kinh Phật dạy.
27 Tháng Tám 2015(Xem: 5799)
Truyện tôn giả Mahā Moggallāna báo hiếu mẹ của tôi đăng trên Thư Viện Hoa Sen vừa rồi, nó chỉ là truyện chứ không phải là một bài nghiên cứu hàn lâm; trong đó có những tình tiết hư cấu chứ không có trong kinh tạng Nikāya. Nếu việc báo hiếu mẹ như kinh Vu Lan bồn là có thật – thì có thể xẩy ra như vậy, chứ không có đoạn ngài là một vị thánh lậu tận lại khóc lóc bi luỵ như kẻ phàm phu (Mục Liên – Thanh Đề - La Bốc và chuyện đức Phật lạy đống xương trắng là hoàn toàn nguỵ tạo).
25 Tháng Tám 2015(Xem: 5417)
mẹ đến như rừng thông / vi vu trời gió hát / mẹ đến như vầng trăng / lung linh đầu bọt sóng.
24 Tháng Tám 2015(Xem: 7456)
Trong phòng cách ly dành cho người sắp từ giã cõi đời, người phụ nữ tuổi gần 60 nằm bất động. Điều duy nhất cho biết bà còn sống là màn hình máy y khoa biểu hiện nhịp tim đập rất chậm. Bà nằm đó, biết đứa con trai duy nhất từ tiểu bang xa đang bay về, bà muốn dồn hết nguồn sinh lực còn lại mỉm cười với nó lần cuối trước khi vĩnh viễn rời xa thế giới này.