Du Hóa Tập 2

06 Tháng Năm 201200:00(Xem: 107943)

DU HÓA TẬP 2
Huệ Giáo
PL. 2555 - DL. 2011

Lời ngỏ

 

Du Hóa Tập 2 là một tuyển tập bao gồm những bài viết mà chúng tôi đã đăng tải trên các Tạp chí, Nội san… của các chùa trong và ngoài nước. Đây là những bài viết đã được đọng lại theo dòng thời gian qua sự cảm nhận từ ánh sáng lời dạy của đức Phật được áp dụng trong cuộc sống hiện tại.

Thể theo yêu cầu của một số Phật tử, mong muốn Chùa Bảo Sơn có món quà gửi đến Quý độc giả xa gần trong mùa Vu Lan - Mùa hiếu hạnh PL: 2555 của người con Phật. Chúng tôi thấy tâm nguyện đó chính đáng, đáng khích lệ và quyết định cho xuất bản.

Xin trân trọng gửi đến Quý độc giả, ân nhân lời cám ơn chân thành từ tâm khảm và xem nội dung cuốn tuyển tập này là sự chia sẻ niềm an lạc vô biên mà chúng ta có được qua sự thực hành lời Phật dạy. Phước đức đóng góp in ấn xin hồi hướng đến tất cả chúng sanh đều trọn thành Phật đạo.

 

Tác giả cẩn chí

Mục Lục

- Lời ngỏ
CHƯƠNG I: ĐỨC PHẬT CỦA CHÚNG TA
- Đức Phật - Hiện thân một con người
- Đức Phật Đản sinh dưới cái nhìn từ khía cạnh tôn giáo
- Vesak- Trăng rằm tháng tư
- Cảm niệm Phật Đản
- Sự Thành Đạo của Đức Phật và bài học viễn ly
- Sự Thành Đạo của Đức Phật và bài học buông xả
- Đức Phật ra đời vì một nhân duyên lớn
- Ta là Phật đã thành
CHƯƠNG II: LỄ HỘI VÀ ĐỜI SỐNG QUA LỜI PHẬT DẠY
- Trên đỉnh núi cao tất cả đều bình yên
- Ý nghĩa và sự mầu nhiệm của xá lợi
- Phật giáo Nam tông Việt Nam
- Thế giới thiền tập
- Trăng - biểu tượng của sự giác ngộ
- Vượt qua dòng nước đục
- Vu Lan- Lễ hội đền ơn đáp nghĩa
- Hoằng pháp trong thời hội nhập
- Đạo Phật- Đạo hiếu Việt Nam
CHƯƠNG III: MIÊN MAN TÌNH MẸ
- Lời ru của mẹ
- Tảo mộ
- Khúc ruột của mẹ
- Mẹ - và một chuyến đi
CHƯƠNG IV: CÂU CHUYỆN QUANH TA
- Tiệm Phật
- Trái tim học Pháp
- Bất hạnh vì gặp kẻ tham ăn
- Limartine

CÙNG TÁC GỈA



Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
15 Tháng Tám 2015(Xem: 5502)
Tháng bảy. Gió hiu hắt. Trời âm u. Nghe mùa Thu lại gần. Chiều nhạt nắng, từng sợi nước lướt thướt nối nhau – mưa ngâu. Mưa làm dịu tiết trời ngày hè oi bức. Những hạt nước trong veo cho mầm xanh dậy sống, cỏ cây tự tình theo mưa. Và, không biết do mưa tưới tẩm những cảm xúc bâng quơ trong lòng người thế tục, hay cảm xúc dâng trào vọng hướng Vu lan.
14 Tháng Tám 2015(Xem: 6773)
Vào ngày kết hôn, mẹ hỏi tôi: “Hai người trông giống ăn mày ngồi ở nơi vắng vẻ kia là ai vậy?
08 Tháng Tám 2015(Xem: 7961)
Nhắc đến Nguyễn Du (1765-1820) chúng ta thường liên tưởng đến áng văn bất hủ của Đại Thi hào là “Đoạn Trường Tân Thanh” hay “Truyện Kiều”. Hồi năm 1947, Giáo sư Trần Cửu Chấn (1906-1980)*1 đang lúc làm Bộ Trưởng Bộ Quốc Gia Giáo Dục trong Nội Các của Thủ Tướng Chánh Phủ Thiếu Tướng Nguyễn Văn Xuân, đã trình Luận án Tiến Sĩ Văn Chương tại Đại Học La Sorbonne ở Paris, Pháp quốc với đề tài: “Étude critique de Poème Kim Văn Kiều”.
01 Tháng Tám 2015(Xem: 5914)
Tới giờ con phải đi rồi / Mẹ ơi con phải đi thôi mẹ à. / Khi trong bóng tối nhạt nhòa / Bình minh cô tịch hiện ra dịu hiền / Mẹ vươn tay xuống giường bên / Tìm con bé bỏng. Con bèn thưa mau: / “Bé nào còn ở đó đâu!” / Mẹ ơi Con phải đi nào còn đây.
24 Tháng Năm 2015(Xem: 5287)
Như vì sao sáng xuất hiện trên vòm trời văn học Việt Nam và Âu Mỹ từ cuối thập niên 1940, Nhất Hạnh – một thiền sư, một nhà văn, nhà thơ – đã đi vào lòng người đọc bằng những tác phẩm: Bông Hồng Cài Áo, Nói Với Tuổi Hai Mươi,, Tình Người, Nẻo Về Của Ý, Phép Lạ Của Sự Tỉnh Thức (có nhiều bản dịch ra nhiều ngoại ngữ như Anh, Pháp, Đức, Hòa Lan, Thái Lan…Đặc biệt bản tiếng Anh “The Miracle of Mindfulness” được phổ biến nhiều hơn cả).
27 Tháng Giêng 2015(Xem: 10144)
Hiếu là tất cả .
22 Tháng Tám 2014(Xem: 6956)
Điều tôi cảm nhận đầu tiên về người là đôi bàn tay. Tôi không nhớ lúc đó mình bao nhiêu tuổi, nhưng hình như sự hiện hữu, cuộc sống của tôi gắn liền với đôi bàn tay đó. Đôi bàn tay của mẹ, một người mẹ mù. Tôi còn nhớ những lần ngồi tô vẽ màu ở bàn ăn, trong nhà bếp. Tôi nói, “Mẹ! Xong rồi. Hãy nhìn tranh của con nầy”. “Ồ, đẹp quá”, mẹ trả lời, và tiếp tục với công việc đang làm.
20 Tháng Tám 2014(Xem: 7731)
Từ nhỏ đến lớn… Là đến khi cha mẹ mất, chẳng bao giờ nghe ông bà nhắc đến hai chữ hiếu hạnh. Chưa hề nghe ông nói: “Con phải hiếu hạnh với mẹ cha”. Chỉ nghe ông bảo: “Mẹ ngủ, con đóng cửa nhẹ thôi”. “Con đi khẻ thôi, không thì mẹ thức giấc”. “Con lớn hơn em thì phải nhường em một chút”.