VỚI ĐOÀN PHẬT TỬ VIỆT NAM
NGÀY THỨ NHÌ
Tịnh Thủy chuyển ngữ
Thekchen Choeling, Dharamsala, ngày 25 tháng 9 năm 2012 - Sau khi Đức Đạt Lai Lạt Ma an tọa vào chỗ ngồi của Ngài, vị đại diện của đoàn Phât Tử đến từ Việt Nam đã dâng tặng Ngài một cây hoa thường được trồng trong các khuôn viên chùa ở Việt Nam. Ngài cảm ơn vị đại diện và bắt đầu cuộc nói chuyện, "Hôm qua, chủ đề chính của tôi là đạo đức thế gian và hôm nay tôi muốn nói một chút về Phật Pháp. Thông thường, khi tôi nói chuyện về Phật giáo, tôi muốn giải thích một cái gì đó về các tôn giáo khác trên thế giới để mọi người có thể đánh giá cao tính năng độc đáo của giáo lý đạo Phật. Các học giả lớn của trường Đại học cổ Ấn Độ University of Nalanda như ngài Long Thọ, Thánh Thiên (Aryadeva), Phân Biệt Minh Bồ Tát (Bhavaviveka), Tịch Hộ (Shantarakshita), và ngài Kamalashila, đã so sánh quan điểm triết học Phật Giáo với quan điểm không phải triết học Phật giáo một cách rõ ràng. Tại Ấn Độ, những quan điểm của Phật Giáo thường không bị thách thức và cách mà các học giả bảo vệ quan điểm của Phật giáo là vô giá đối với chúng ta ngày hôm nay. " Đức Đạt Lai Lạt Ma đã so sánh các tranh luận về triết học của quá khứ, đến vai trò của khoa học ngày hôm nay. Ngài nhớ lại một người bạn Mỹ nhiều năm trước đây đã cảnh báo với Ngài là nên cẩn thận về ý tưởng nuôi dưỡng sở thích ngành khoa học, bởi vì cô cảm thấy rằng khoa học là một mối đe dọa với tôn giáo. Nhưng Ngài nghĩ rằng, "Không, khoa học là về kiến thức, và mặc dù hai lĩnh vực hoạt động khác nhau, khoa học và Phật giáo đều đang tiến hành một cuộc điều tra về sự hiện thực (reality)". Cuộc đối thoại đã được tiến hành trong 30 năm hoặc lâu hơn giữa khoa học hiện đại và khoa học Phật giáo và cả hai bên cùng có lợi. Gần đây, Đức Đạt Lai Lạt Ma ở Ladakh, một nhà giáo ở địa phương nói với Ngài rằng bài diễn thuyết của Ngài về Phật giáo khác với những điều ông ta thường nghe. Một trong những yếu tố có thể là các Lạt ma truyền thống đã coi như đó là điều đương nhiên “take it for granted”[1] từ những người Phật tử nghe pháp, Đức Đạt Lai Lạt Ma thường thích làm theo những gì mà Ngài xem là thuộc truyền thống Nalanda khi dùng những quan điểm khác . Ngài cười khúc khích khi nhận xét như vậy, "Tất nhiên, có những thách thức khác. Phương pháp tiếp cận của tôi chắc chắn không có tính cách phe phái, nhưng phái Shugden rất bè phái [2] và họ cáo buộc tôi bán cho truyền thống Gelug để làm hài lòng phái Nyingma [3]. Một trong những lý do tôi khuyến khích việc nghiên cứu các văn bản của các Tổ Sư Nalanda vì ở đó có mẫu số chung cho tất cả các truyền thống của chúng tôi. Trong khi đó, với việc nghiên cứu các văn bản của các bậc thầy Tây Tạng có một nguy cơ phát triển một sự thiên vị bè phái ". Đức Đạt Lai Lạt
Ma đã phác họa sự khác biệt giữa các truyền thống tâm linh không
có nền triết học (thờ thần mặt
trời, mặt trăng, lửa,..) với truyền thống tâm linh có nền triết học. Ở đây có thể được phân chia thành những người tin vào một đấng sáng tạo và những người không tin
(vào đấng sáng tạo). Truyền thống tâm linh có nền
triết học và tin tưởng vào một đấng sáng tạo bao gồm Do Thái giáo, Thiên Chúa
giáo, Hồi giáo, Hỏa Giáo (Zoroastrianism), đạo Sikh và Đạo giáo, trong khi các truyền
thống tôn giáo không tin vào một đấng sáng tạo bao gồm một nhánh của Samkhyas, Kỳ Na giáo và Phật
giáo. Trên thế giới có rất nhiều người khác nhau, sống ở những nơi khác nhau, môi trường khác nhau, và có những tâm tính khác
nhau, do đó, cần có những
truyền thống tâm linh khác nhau. Đối với một số người tin vào Thượng Đế là tuyệt vời, và với việc dâng hiến
trọn vẹn lên Đức Chúa làm giảm
bớt tính kiêu ngạo tự cho mình là trung tâm của vũ
trụ. Người Phật Giáo giải quyết tự ngã của mình bằng cách phủ nhận sự tồn tại của một bản
ngã, và phát triển lòng từ bi đến các chúng sinh khác. "Như đã ghi lại trong truyền thống Pali, Đức Phật được sinh ra trong một gia đình hoàng gia, nhưng Ngài đã từ bỏ đời sống thế gian, nghiêm túc tham gia vào việc tu khổ hạnh trong sáu năm. Sau đó, Ngài đã thiền định để chuyển hóa tâm vô minh đạt được giác ngộ viên mãn.” Đức Đạt Lai Lạt Ma giải thích rằng vô minh liên hệ đến những nhận thức sai lầm vốn tồn tại trong chúng ta, như là một kết quả do chúng ta phát triển sự dính mắc hoặc ác cảm với nó. Chúng ta có một cái nhìn méo mó về thực tại, nhưng khi điều tra và tìm kiếm một cái gì đó vốn tồn tại, chúng ta không thể tìm thấy nó. Tà kiến liên kết chặt chẽ với những cảm xúc tiêu cực làm cho chúng ta gặp khó khăn; chính kiến, trong đó bao gồm việc loại trừ vô minh và là vấn đề của sự hiểu biết thực tại một cách chính xác hơn. Trong khi công việc của một giáo viên là giải thích, và các học sinh có nhiệm vụ phải khai triển về một sự hiểu biết về thực tại. Đề cập đến ba
môn học cấp cao (Tam Học), Giới,
Định và Tuệ, là pháp cơ bản cho tất
cả các pháp thực hành trong
Phật giáo, Đức Đạt Lai Lạt Ma nhận
xét rằng giới luật hay là luật
tắc của tu viện về cơ bản là
giống nhau trong cả hai truyền thống Pali và Sanskrit. Ngài nói về một cuộc họp mặt với hai nhà sư Miến Điện tại
Quốc hội Tôn Giáo Thế Giới ở Úc, họ đã đồng ý rằng Ngài và họ theo cùng một Đức Bổn Sư, nhưng gợi ý rằng có sự khác biệt giữa họ. Khi Đức Đạt Lai Lạt Ma nói với họ rằng
người Tây Tạng cũng tuân theo
Luật tạng theo truyền thống Hữu Bộ Luật của Da-du-la Nhất
Thiết Hữu bộ (Mula-sarvastivada), họ rất ngạc nhiên và hài lòng. Nhắc lại Tam Học là như nhau trong cả hai truyền thống Pali và Sanskrit, Ngài nói rõ rằng việc thực hành Tuệ, trong truyền thống Sanskrit liên quan đến việc sử
dụng lý luận. Giải thích việc chấm dứt
khổ đau, sự thật thứ ba trong bốn sự
thật cao quý, có nghĩa là những gì được tìm thấy trong sự toàn thiện của Kinh Bát Nhã (Prajnaparamita or Perfection
of Wisdom sutras) trong truyền thống Sanskrit. Những kinh điển
này triệt để giải thích về Tánh Không (sự trống không của tâm)
[6], bản chất của sự chấm dứt
và làm thế nào để đạt được nó. Tịnh Thủy biên dịch (theo dalailama.com)
Chú Thích của người biên dịch: [1] Trong tiếng Anh có thành ngữ “take someone (or something) for granted” rất hay, mà tiếng Việt không có câu nào dịch ra chính xác. “take it for granted” tạm cưỡng dịch là “coi như đó là điều đương nhiên”, chỉ một thái độ không biết quý trọng, không biết ơn. [2] Việc nghiên cứu về lịch sử tiết lộ rằng thực hành Shugden là thực hành có tính chất bộ phái mạnh mẽ, đã có một quá trình lịch sử trong việc góp phần vào xu thế bất hòa, chia rẽ trong nhiều bộ phận của Tây Tạng, và giữa những cộng đồng Tây Tạng với nhau. Vì thế, từ năm 1975 cho tới nay, Đức Đạt Lai Lạt Ma đã thường xuyên công khai bày tỏ quan điểm của ngài là mọi người không nên theo đuổi thực hành này..( http://www.dieungu.org/D_1-2_2-81_4-6752_5-50_6-4_17-340_14-1_15-1/#nl_detail_bookmark) [3] Hiện nay, Phật giáo Tây Tạng có bốn tông phái chính là Gelug (Cách-lỗ), Sakya (Tát-ca, Thích-ca, Tát-già), Kagyu (Ca-nhĩ-cư) và Nyingma (Ninh-mã) đang hoạt động mạnh tại Tây Tạng và các nước khác trên thế giới: (1)Trường phái Ninh mã còn gọi là phái Mũ Đỏ là do đại sư Tịch Hộ thành lập. Đây là một trường phái Phật giáo lâu đời nhất của Tây Tạng và đã tiếp nhận năm điều của tín ngưỡng Bôn và cảm hóa đạo Bôn thành Phật giáo. Chủ trương của phái Mũ Đỏ là Mật tông pha lẫn Thiền tông của Trung Quốc. (2) Trường phái Ca nhĩ cư còn gọi là phái Mũ Trắng do ngài Marpa (1012-1099) và đệ tử của ngài là Gampopa còn gọi là Dagpo Lhaje (1084-1161) thành lập. Tông phái này chú trọng về thiền định gọi là “Đại Pháp Ấn” (Mahamudra) và “khẩu truyền” từ thầy đến trò. Gyalwa Karmapa, Ogyen Trinley Dorje (sanh năm 1985) là vị Lạt Ma thứ 17 của tông phái này, (3) Trường phái Tát ca, còn gọi là phái Mũ Xám. Ngawang Kunga Theckchen Rimpoche (sanh năm 1945) hiện là Lạt ma cao nhất của phái này. (4) Trường phái Cách lỗ (Gelugpa): là trường phái Mũ Vàng do nhà cải cách Phật giáo, ngài Rinpoche Je Tsongkhapa (1357-1419) thành lập. Gelug cũng có nghĩa là giới luật nên tông phái này nhấn mạnh về quy củ giới điều. Phái Mũ Vàng đã có nhiều cống hiến lớn cho Phật giáo đặc biệt phái đã thành lập được truyền thống tái sanh nổi tiếng của các Đức Đạt Lai Lạt Ma. [4] Đức Đạt Lai Lạt Ma thường dùng cụm từ Truyền Thống Pali và Truyền Thống Sanskrit. Truyền thống Pali thường được mọi người biết đến là Phật Giáo Nguyên Thủy vì dùng các văn bản bằng tiếng Pali. Truyền thống Sanskrit thường được biết đến là Phật Giáo Đại Thừa vì các văn bản sử dụng tiếng Sanskrit (Phạn ngữ). Đối với Kim Cang Thừa (Tantra), các văn bản lúc đầu dùng tiếng Sanskrit, nhưng ngày nay là tiếng Tây Tạng. Hiện nay nhiều Phật tử cố gắng không dùng cụm từ Phật Giáo Đại Thừa và Phật Giáo Tiểu Thừa mà gọi là Phật Giáo Theravada thay cho Phật Giáo Nguyên Thủy / Tiểu Thừa và Phật Giáo Bắc Truyền thay cho Phật Giáo Đại Thừa. [5] Từ “vô minh”nói chung thì tiếng Sanskrit gọi là Avidya, tiếng Anh dịch là “ignorance” nghĩa của chữ này là “thiếu hiểu biết”. “Thiếu hiểu biết" ở đây không có nghĩa là thiếu sự hiểu biết mang lại từ sự học hỏi từ chương trong sách vở, hay sự thiếu hiểu biết mang tính cách thông thái của một nhà bác học mà là sự hiểu biết dựa vào những cảm nhận của giác quan, vào các quy ước và công thức. Nói một cách đơn giản thì ta có thể hiểu vô minh như là một cách "nhìn sai", “nhìn lầm lẫn”, hay "hiểu sai". [6] Tánh Không tiếng Sanskrit gọi là Sunyata, chỉ định đặc tính hay bản chất trống không của mọi hiện tượng. Sunyata diễn đạt bằng tiếng Anh là Emptiness . Tánh Không không phải là không có cái gì cả, mà tánh Không là vì duyên sanh khởi. Tổ Long Thọ đã nói: Duyên Khởi chính là Tánh Không, bởi vì Tánh Không chẳng phải là nói sự vật không có hiện hữu, mà nói rằng chính vì sự vật hiện hữu tùy thuộc vào những nhân duyên điều kiện, nghĩa là tùy thuộc vào các thứ ngoài nó mà sinh ra, cho nên không thể hiện hữu độc lập, không tồn tại thực sự và không có tự tánh. Hiểu Tánh Không tức là hiểu Duyên Khởi, là tùy duyên mà sinh ra. Xem bài trước Ngày Thứ Nhất: ● ĐỨC ĐẠT LAI LẠT MA GẶP GỠ VÀ THẢO LUẬN VỚI ĐOÀN PHẬT TỬ VIỆT NAM -Ngày Thứ Nhất |
(CÙNG TÁC GỈA / DỊCH GIẢ)