Thơ: Đi Một Mình - Thơ: Vô Cùng

02 Tháng Bảy 201508:53(Xem: 5014)


ĐI MỘT MÌNHblank

Ừ thôi, vừa đủ tiếng cười
Rong chơi mấy độ không người tri âm
Mình ta mỏi bước chân trời...
Yêu đời vàng giọt mấy lần trăng reo
Mình ta trải bóng đi theo
Ngày qua như gió đưa vèo một cơn
Hai tay vốn dĩ trống trơn
Thà không nắm bắt còn hơn buộc ràng
Độc hành một kiếp thênh thang
Con đường trước mắt sắc vàng hướng dương.

 

VÔ CÙNG

 

Rồi mai, quên tuổi quên người.

Với trăng huyền hoặc,với trời thấp cao.

Đi như một thuở xưa nào.

Quan san mấy dặm, sông sao mấy thuyền.

Ví bằng được chốn bình yên

Trong vô thượng đạo, ngoài miền tịnh không.

Đất trời, đâu chẳng viên dung

Ngửa bàn tay Phật, vô cùng Như Lai.

Thị Ngạn, Chiều gió lộng 17.5.2559.

Tặng Thầy Hạnh Tuệ Chùa Phật Đà, California, Hoa Kỳ.
Phước Nguyên


 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
30 Tháng Năm 2014(Xem: 6011)
ôi! Mandalay / ôi! kinh thành hoang phế cổ xưa / chùa tháp tôn nghiêm / một thời Phật pháp huy hoàng / vinh danh dân tộc Miến! / nơi đây đã có thời / chép bối kinh trên hơn bảy trăm bia đá / để kế thừa giáo pháp nguyên ngôn / ôi! chữ chữ thơm hương / chữ chữ rực sáng ngọn lửa linh thiêng / cháy bùng tâm thức nhân gian / đã nghìn đời tối tăm và thống khổ!
29 Tháng Năm 2014(Xem: 6317)
Với tâm thức “tưởng niệm và tri ân” thuần khiết của Bạch Xuân Phẻ thì vườn tâm không những “trong sạch rạng ngời Chân Như,” mà còn nở hoa thơm ngát. Từng bài thơ trong tập “Tưởng Niệm và Tri Ân” là từng nụ hoa mãn khai tinh khiết.
19 Tháng Năm 2014(Xem: 7990)