Mục Lục

06 Tháng Mười 201000:00(Xem: 11241)

TRIẾT HỌC CÓ VÀ KHÔNG
CỦA PHẬT GIÁO ẤN ĐỘ 
Thích Hạnh Bình
Nhà xuất bản Phương Đông 2009

Mục Lục
◎ Lời nói đầu
I. GIÁO LÝ DUYÊN KHỞI
1. Nội dung và ý nghĩa giáo lý Duyên khởi
1.1 Duyên khởi là pháp được đức Phật giác ngộ dưới cội cây Bồ đề
1.2 Ý nghĩa pháp Duyên khởi.
1.3 Duyên khởi là chân lý của thế gian.
1.4 Ai thấy pháp Duyên khởi người ấy thấy Phật
1.5 1.5 Duyên khởi là đạo lý phản bác tư tưởng sáng tạo của Phạm Thiên.
2. Nội dung và ý nghĩa giáo lý 12 Nhân duyên.....
3. Kết luận
II. GIÁO LÝ TRUNG ĐẠO.
1. Không rơi vào hai cực đoan: dục lạc và khổ hạnh là trung đạo
2. Không chấp hai cực đoan: có và không là Trung đạo.
3. Đệ nhất nghĩa không là Trung đạo.
4. Duyên khởi là Trung đạo
5. Lìa nhị biên là Trung đạo
6. Kết luận
III. Ý NGHĨA CHỮ KHÔNG TRONG PHẬT GIÁO NGUYÊN THỦY
1. Không chỉ cho trạng thái tâm của người xuất gia không còn phiền lụy về cuộc sống gia đình
2. Không chỉ cho các pháp vốn là sự giả hợp
3. ‘Đệ nhất nghĩa không’ là cơ sở để phát triển thành tư tưởng ‘Không’ của Phật giáo Đại thừa
4. Kết luận
IV. TƯ TƯỞNG HỮU CỦA PHÁI HỮU BỘ
1. Dẫn luận
2. Tư liệu.
3. Tư tưởng.
3.1 Tam thế hữu
3.2 Bản thể của các pháp là thật có.
4. Kết luận
V. TƯ TƯỞNG KHÔNG CỦA PHẬT GIÁO ĐẠI THỪA
1. Dẫn luận.
2. Khái quát về bối cảnh lịch sử trước khi tư tưởng không xuất hiện..
3. Tư tưởng không trong hệ Bát Nhã
3.1. Tư liệu.
3.2. Tư tưởng
3.2a Tư tưởng tất cả pháp đều không trong Bát Nhã
3.2b Tư tưởng Duyên khởi tánh không của Long Thọ
4. Kết luận
VI. PHỤ LỤC. Mối quan hệ giữa hai hệ thống triết học Có và Không trong lịch sử Phật giáo Ấn Độ

(Nguồn: www.tuechung.com )


Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn