Thơ: Đi Một Mình - Thơ: Vô Cùng

02 Tháng Bảy 201508:53(Xem: 4999)


ĐI MỘT MÌNHblank

Ừ thôi, vừa đủ tiếng cười
Rong chơi mấy độ không người tri âm
Mình ta mỏi bước chân trời...
Yêu đời vàng giọt mấy lần trăng reo
Mình ta trải bóng đi theo
Ngày qua như gió đưa vèo một cơn
Hai tay vốn dĩ trống trơn
Thà không nắm bắt còn hơn buộc ràng
Độc hành một kiếp thênh thang
Con đường trước mắt sắc vàng hướng dương.

 

VÔ CÙNG

 

Rồi mai, quên tuổi quên người.

Với trăng huyền hoặc,với trời thấp cao.

Đi như một thuở xưa nào.

Quan san mấy dặm, sông sao mấy thuyền.

Ví bằng được chốn bình yên

Trong vô thượng đạo, ngoài miền tịnh không.

Đất trời, đâu chẳng viên dung

Ngửa bàn tay Phật, vô cùng Như Lai.

Thị Ngạn, Chiều gió lộng 17.5.2559.

Tặng Thầy Hạnh Tuệ Chùa Phật Đà, California, Hoa Kỳ.
Phước Nguyên


 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
12 Tháng Giêng 2017(Xem: 4802)
16 Tháng Tám 2016(Xem: 6059)
10 Tháng Sáu 2016(Xem: 4951)
09 Tháng Năm 2016(Xem: 5391)
09 Tháng Năm 2016(Xem: 4853)
21 Tháng Tư 2016(Xem: 5706)
Từ thuở nọ, thi sỹ Giác Tâm mới vừa mở mắt chào đời đã nằm võng đong đưa giữa trùng điệp phù vân lãng đãng, ngút ngàn sương khói chung quanh, được hun đúc, tiếp cận với hồn thiêng sông núi uy linh, hùng vĩ nên tâm hồn thi sỹ tự nhiên hàm dưỡng trong bầu khí chất rất mực thuần khiết, nguyên sơ.
11 Tháng Ba 2016(Xem: 4769)
Thơ của Lữ Quỳnh… những trang thơ Lữ Quỳnh. Điềm đạm, dịu dàng, trong vắt, ẩn mật… Thêm nữa, hình như đọng lại trong các dòng thơ anh là một nỗi buồn. Mỗi khi đọc thơ anh, dù một hay vài bài, tôi vẫn tự hỏi, phải chăng đó là những nỗi buồn lặng lẽ, rất mực lặng lẽ, được chép lại trên giấy thật vội để không kịp trở thành những niềm vui… Vậy đó, từ sâu thẳm của một thâm cảm về cõi hư huyễn này, thơ Lữ Quỳnh đã hiển lộ như một hướng vọng về Tịnh Độ, một cõi ẩn mật trong vắt hiện ra giữa các dòng chữ của anh.