Tập 2

20 Tháng Giêng 201200:00(Xem: 7948)


 LÒNG THƯƠNG YÊU SỰ SỐNG

(THE LOVE of LIFE)
Tác giả: G.B. Talovick - Người dịch: HT. Thích Trí Chơn
Nhà Xuất Bản TP.HCM, Năm 2003 - 62 Nguyễn Thị Minh Khai, Quận 1


MỤC LỤC

1. Phật Cắt Thịt Mình Thế Thịt Chim Bồ Câu
2. Cái Chết Thê Thảm 
3. Vận Mạng Có Thể Thay Đổi.
4. Kẻ Tàn Ác Chết Thảm Khốc
5. Đồng Tiền Dính Máu
6. Con Rắn Trả Thù
7. Những Con Cua Hạnh Phúc
8. Ăn Chay Thoát Khỏi Ách Nạn
9. Kêu Rên Suốt Ba Tháng
10. Một Bữa Tiệc Sinh Nhật Khủng Khiếp
11. Những Con Ong Trả Thù
12. Bầy Voi Chở Nước Cứu Sống Đàn Cá
13. Bát Canh Chiếc Đũa Ngọc
14. Nhờ Cứu Nai Mà Thoát Nạn
15. Sét Đánh Kẻ Tham Tàn
16. Giết Dê Biến Thành Dê
17. Con Rùa Đến Đòi Mạng
18. Thay Đổi Vận Mạng Nhờ Lòng Từ Bi
19. Thi Đậu Nhờ Phóng Sinh.
20. Bà Lão Khổng Thoát Nạn Nhờ Phóng Sinh
21. Ông Vương Cắn Lưỡi Chết Vì Sát Hại Chim Sẻ
22. Một Bữa Tiệc Sinh Nhật Lý Tưởng
23. Sự Sống Là Quý Báu
24. Thân Người Với Đầu Bò
25. Giết Ba Ba Bị Quả Báo
26. Loài Thủy Tộc Trả Ơn
27. Giết Hại Lươn Bị Quả Báo
28. Quét Ốc Gieo Mầm Phước
29. Giết Trâu Bị Quả Báo Nhãn Tiền
30. Bắt Ếch Bị Quả Báo

CONTENTS

1. An Arm For A Life
2. A Terrible Death
3. Fate Can Be Changed
4. A Bad Story
5. Blood-Stained Money
6. Killing A Snake
7. Happy Crabs
8. Mercy Begins At The Dinner Table
9. Moaning And Groaning For Three Months
10. A Dreadful Birthday Feast
11. The Bee’s Kiss
12. Elephants To The Rescue
13. Jade Chopstick Soup
14. The Deer That Saved Its Rescue
15. Death By Lightning.
16. The Butcher’s Face
17. Revenged By The Turtle
18. The Power Of Mercy
19. A Picnic Or A Life?
20. Old Lady Kung
21. Wang Lost His Tongue
22. An Ideal Birthday Party
23. Life Is Precious
24. Bull’s Head
25. Cooked Turtle
26. Look, Look, They’re Free Again
27. Executed By Eels
28. Sweeping Snails
29. Slaughter God
30. The Price Of Breaking Laws 

 

Phật Cắt Thịt Mình Thế Thịt Chim Bồ Câu 

Trời quang mây tạnh, ánh dương chiếu khắp,cảnh sắc tươi vui. Đức Phật trên đường đi vào rừng bỗng gặp thấy một con chim ưng to lớn đang đuổi theo một con chim bồ câu. Nhận biết chim ưng đang sà xuống để chụp bắt mình, chim bồ câu gặp Đức Phật, nó bay nhanh tới đậu bên cạnh Ngài để lánh nạn. Đức Phật liền bảo vệ che chở cho nó khỏi bị chim ưng tấn công. 

 Chim ưng bèn xếp cánh đáp xuống đậu ở một cành cây và nói: “Ngài thương muốn cứu sống bồ câu, chẳng lẽ để cho tôi chết đói. Như vậy là Ngài không tốt”.

Đức Phật từ bi hỏi: “Ngươi cần gì để no lòng, ta sẵn sàng cung cấp cho ngươi”. 

Chim ưng liền đáp: “Tôi muốn ăn thịt”. 

 Đức Phật liền rút ra một con dao, thản nhiên cắt thịt nơi cánh tay của mình. Ngài trao thịt cho chim ưng. Nhưng chim ưng chê ít không bằng thịt bồ câu. Do đó, Đức Phật lại xẻo thêm thịt nơi cánh tay của Ngài, nhưng khi Ngài cắt tận đến xương thì không còn thịt nữa. Cuối cùng Ngài phải cắt hết tất cả thịt nơi cánh tay của Ngài nhưng vẫn không làm sao cân đủ nặng bằng thịt bồ câu. 

 Chim ưng hỏi Đức Phật: “Ngài có hối tiếc khi cắt thịt hủy hoại cánh tay của Ngài không?” 

Đức Phật trả lời: “Ta không có một chút gì hối hận vì hạnh nguyện của Ta là cứu độ tất cả mọi chúng sanh thì một ít thịt nơi cánh tay ta có gì là đáng tiếc?” 

Chim ưng nhạo báng tỏ bày: “Ngài nói nghe đạo đức quá mà không biết có thực tâm không”

Đức Phật liền đáp: “Nếu lời nói này của ta xuất phát từ lòng chí thành thì mong thịt cắt khỏi cánh tay ta sẽ liền lại như trước”. Đức Phật phát lời thề nguyền vừa xong, thịt cánh tay Ngài tức thời lành dính lại như cũ. 

Chim ưng thấy vậy liền bay vút lên không và hiện nguyên hình là vị Đế Thích (Vua Cõi Trời). Đế Thích nghe thiên hạ bảo rằng Đức Phật luôn có lòng thương bao la cứu giúp chúng sanh cho nên Ngài hóa làm chim ưng xuống trần gian gặp để thử Đức Thế Tôn. Chim ưng hướng về Đức Phật đảnh lễ với tâm thành cung kính; miệng không hết lời tán thán lòng từ bi vô lượng của Ngài rồi bay đi. 

Hàng nghìn năm qua, mọi người ai cũng biết sự tích Đức Phật xưa kia đã từng hy sinh chặt đứt cánh tay của mình để cứu sống con chim bồ câu.
 
 
 

An Arm For A Life 

It was a clear, sunny day. The weather was beautiful. The Buddha was walking through a forest when he saw a huge eagle chasing a dove. Just as the eagle was about to swoop down and catch it, the dove spotted the Buddha and went to his side for safety. The Buddha protected it from the eagle.

The eagle perched on a nearby branch and said, “You can save the dove, but that means you're starving me. You're really mean.” 

The Buddha kindly said, “Tell me what you want to eat, and I'll get it for you.” 

The eagle replied, “I eat meat.” 

The Buddha took out a knife and cut a piece of meat from the flesh of his own arm. He gave it to the eagle, but the eagle complained, “There's more meat on a dove than that,” so the Buddha sliced off another piece from his arm, but he was getting down to the bone where there's not much meat. Finally he had cut all the meat off his arm, but there still wasn't as much as the weight of the dove. 

The eagle asked the Buddha, “Are you sorry you've ruined your own arm?” 

 The Buddha answered, “I am not in the least bit sorry. My mission is to save all living things. What difference does a bit of flesh off my arm make?”

The eagle sneered, “You're just saying that to sound good.”

The Buddha said, “If my words are the sincere truth, may my arm grow back as good as new.” When the Buddha made this oath, the flesh on his arm did grow back, just like new. 

When the eagle saw this, he flew up into the sky and revealed his true shape: he was the Emperor of Heaven! He had heard that the Buddha was kind, so he had come to test him. He showed his deepest respect to the Buddha and then flew away, singing great praises for the Buddha's mercy.

Before long, everyone knew that the Buddha had cut away his own arm in order to save a dove.

Cái Chết Thê Thảm 

Vào năm 1732 tại huyện Quỳ Hưng (Trung Quốc) có một người họ Ngụy, vốn là dân vô nghề nghiệp, rất giỏi bắn chim. Những con chim bắt được, ông đem đi bán hoặc giết chúng làm thịt nhậu với rượu. 

Ông cũng thích bắt lươn, ếch và rùa. Đôi lúc ông còn dùng thuốc độc để giết chết cá trong ao hồ bắt được nhiều vô số kể. Hoặc y phá tổ chim lấy trứng.

Các bạn bè khuyên ông: “Này ông Ngụy không nên sát sanh. Ông nên cày ruộng hay làm một nghề gì chân chính khác thì tốt hơn”. 

Ông Ngụy chẳng bao giờ nghe lời khuyên của họ. Ông còn bảo họ là ganh ghét dòm ngó đến việc làm ăn của ông. 

Nhiều năm sau, ông đã giết hại vô số sinh linh, gây ra một món nợ máu to lớn. Cuối cùng ông mắc một chứng bịnh mụt nhọt mọc lên khắp thân người. 

Nhiều mụt độc lớn như trứng bồ câu, và trong mỗi mụt có một hòn sắt to bằng viên đạn súng bắn gần. Toàn thân ông Ngụy chứa đầy mũ hôi thối. Ông vô cùng đau đớn, gào thét kêu la thảm thiết chẳng khác gì tội nhân đang bị đọa đày ở cảnh giới địa ngục. 

Sau ít ngày xác thân bị hành hạ rồi ông Ngụy nhắm mắt lìa đời. Gia đình ông đi sắm một cổ quan tài. Vào lúc thân quyến đang lo việc đám ma chôn cất, mọi người nghe có tiếng ồn ào kỳ lạ. Nhìn ra họ thấy vô số hàng trăm sinh vật đang tới xâm nhập vô nhà ông Ngụy! Bà con thiên hạ đều hết sức kinh ngạc. Họ sửng sốt nhìn thấy từng đàn chim, nhiều dê, rùa và ếch kéo nhau đến tiến vào nhà ông. Tang quyến trong gia đình chưa kịp phản ứng, thì tất cả những con vật đó đều đồng loạt tấn công vào xác chết ông Ngụy. Chúng gặm và cắn. Chúng cào xé và cắt rạch. Chúng nhai và kéo giật. Vài con lại đá vào thi thể của ông. 

Vợ con trong gia đình nhận biết đó là quả báo do các hành động ác giết hại nhiều sinh vật vô tội của ông trước đây gây ra. Trong chốc lát, cái thây ma của ông Ngụy chỉ còn lại bộ xương trắng.
 
 
 

A Terrible Death

In 1732 in K'uihsing, China there was an unemployed trapper named Wei who had a gun. He caught hundreds of birds and either sold them or ate them himself with liquor. 

Wei also liked to dig out eels, catch frogs, and trap turtles. Sometimes he even poisoned ponds and dragged out heaps of dead fish. He overturned nests and took away birds' eggs. 

 His friends told him, “Old Wei, you should stop killing animals. You ought to do some farming or get a decent job.”

Old Wei never took their advice. Instead, he told them to mind their own business.

 Over the years, Old Wei ran up an enormous blood debt. He ended up with boils all over his body. 

Some of the boils were as large as pigeon eggs, and every boil had a hard piece in it the size of a shotgun pellet. Old Wei's whole body was a mass of pus. It was so painful that when he screamed, he sounded like a soul suffering in hell. 

 After a few days of torment, Old Wei died. His family got a coffin. While they were preparing for the funeral, they heard a strange sound. They looked out and saw hundreds and hundreds of animals rushing towards their house! They were astonished. They watched in amazement as flocks of birds, goats, turtles, and frogs rushed into the house. Before they had time to react, all of those animals attacked Old Wei's corpse. They nipped and bit. They clawed and gashed. They chewed and tugged. Some kicked the corpse. Others butted it. It was an incredible, gruesome scene.

His family knew that this was the result of his bad deeds. In moments, nothing was left of Old Wei but bare bones. 

Vận Mạng Có Thể Thay Đổi 

Viên Lưu Trang là một nhà tướng số danh tiếng. Nhìn chỉ tay hay cái mũi của một người nam hoặc nữ, ông có thể đoán biết trước vận mạng tương lai của họ. Một hôm có một vị đại thần dắt con đến nhờ ông xem tướng. Viên Trang coi tướng xong biết đứa bé này vài năm sau sẽ chết. Ông liền bảo cho vị quan kia hay. 

Nghe nói vậy, vị quan ấy rất đau khổ. Trên đường về nhà ông đến gặp một vị sư. Vị tăng hỏi: “Có việc gì xảy ra mà trông ngài sầu não như thế?” Vị quan đáp rằng ông vừa mới nghe nhà tướng số báo cho biết một tin chẳng lành. 

Hòa Thượng liền xem tướng đứa nhỏ để tìm hiểu vận mạng của nó. Ngài nói với cha em bé: “Chỉ có phước đức mới cứu được mạng sống của cháu. Nhưng cơ duyên làm phước không phải dễ. Nếu ngài muốn có phước đức thì cách tốt nhất là nên phóng sinh. Tạo phước đức bằng hành động thiện không giết hại sinh vật mới có thể bảo vệ mạng sống cho con ông. 

Nghe lời Hòa Thượng, vị quan kia liền phát nguyện không bao giờ sát sanh mà lại còn phóng sanh. Ông tinh tấn làm lành như vậy được ít năm; sau đó gặp lại cha con ông, Hòa Thượng bảo: “Chưa đủ! Ông cố gắng tạo thêm nhiều thiện nghiệp nữa mới có thể cứu được mạng sống của con ông”. 

Viên quan lại nỗ lực cứu thoát nhiều sinh vật nữa. Khi gặp dịp làm phước giúp đỡ ai, người cũng như thú vật; ông luôn luôn sẵn sàng đóng góp thời giờ lẫn tiền bạc. Nhờ vậy, viên quan đã cứu độ vô số sinh linh, và người con đến năm bị chết yểu nó vẫn sống và biến đổi trở thành một thanh niên khỏe mạnh. 

Nhà tướng số Viên Lưu Trang biết sự việc này. Từ đó về sau, mỗi khi coi thấy người nào có vận mạng xấu, ông liền khuyên bảo họ nên cố gắng làm việc phước đức và đừng bao giờ sát sanh. Nhờ tu nhân tích đức mà nhiều người đáng lý sẽ phải chết sớm khổ đau, họ lại sống trường thọ; nhiều kẻ nghèo khó trở nên giàu sang.
 
 
 

Fate Can Be Changed

Yuan Liuchuang was an expert fortune-teller. He could tell a person's fate from the lines on his palm or the shape of her nose. Once a very powerful government official brought his son to Yuan to have his fortune told. Yuan knew immediately that a few years later, the little boy would die. He told the official. 

Of course the official was heart-broken. On his way home, he ran into a monk, who asked, “Why do you look so sad?” The official explained that he had just had bad news from a fortune teller.

The monk examined the little boy and looked into his fate. He told the boy's father, “The only way to save your little boy is through hidden virtue, but there not always chances to do good. If you wish to build hidden virtue, the most convenient way is through releasing animals. That way you can build hidden virtue, which will protect your son.” 

Right away, the official made up his mind never to kill again and to release trapped animals. He worked hard for several years, but when he saw the monk again, the monk said, “Not enough! You have not created enough good karma, so you still can't save your son.”

 The father worked even harder to save animals. Whenever there was an opportunity to do something for others, man or beast, he was the first to donate time and money. In this way, he saved innumerable lives, and when his son reached the year in which he was fated to die, he lived and grew into a fine young man. 

Yuan Liuchuang heard about this. From then on, whenever he saw that someone's fortune as bad, he told that person to do good and to save lives. In this way, many people who should have died miserably lived long lives, and many people who should have been poor became rich instead.
 
 

Kẻ Tàn Ác Chết Thảm Khốc

 Bây giờ chúng tôi kể cho quý vị nghe một câu chuyện khủng khiếp. 

Thuở xưa, có một viên tri huyện ngày thường thích ăn chân vịt và tim dê sống. Khi muốn thưởng thức chân vịt thì ông sai người nhà treo con vịt trên cái chảo rồi đốt lửa ở dưới. Khi lửa đốt chảo nóng, con vịt bị nóng quằn quại kêu la thảm thiết nhưng viên quan huyện vẫn thản nhiên không chút động lòng. Vì lửa thiêu quá nóng cho nên chân vịt phồng to lên. Sau cùng, máu toàn thân dồn xuống đôi chân và con vịt bị đốt cháy đến chết. Sửa soạn một món ăn bằng cách đó thì thực là quá sức tàn ác! 

Kế đến, ông sai người nhà đem con dê buộc chặt vào cái cọc. Rồi người làm bếp dùng dao lột da xương sườn và dùng tay móc lấy tim gan sống của dê. Họ nấu các thứ này làm món ăn để nhắm với rượu. Lúc ấy con dê khốn khổ kêu la be be thảm thương đau đớn cho đến chết. 

Bấy lâu nay, viên quan huyện đã giết hại và ăn thịt nhiều con vịt và dê một cách tàn nhẫn như vậy. Một ngày kia, có một nhà thức giả đến khuyên ông nên thay đổi cuộc sống và chấm dứt ngừng sát hại những con vật vô tội. Quan huyện chẳng những không thèm nghe mà còn chửi mắng và nguyền rủa người ấy. Vị thức giả liền bảo: 

“Ông sắp mắc bệnh hiểm nghèo rồi chết đó”. Nói xong, vị thức giả liền bỏ đi.

Viên quan huyện vẫn tiếp tục lăng mạ sỉ vả ông ta. Nhưng không lâu sau đó khắp thân thể quan huyện mọc lên những mụt nhọt lở loét. Hằng ngày ông sống trong đau đớn. Ông đến gặp nhiều vị danh y nhờ chữa trị nhưng không ai có thể chữa lành được căn bệnh quái ác ấy. Cuối cùng quan huyện đã sớm lìa đời và mùi hôi thối nơi thân ông xông lên thấu tận trời xanh không ai dám đến gần.
 
 
 

A Bad Story

Now we have to tell you a bad story.

Long ago, there was a government official whose favorite dishes were geese's feet and live goat's heart. When he wanted to eat a goose's feet, he had the goose hung above an iron pan with a fire under it. When the fire heated the pan, the goose would twist and cry, but the official didn't care. The heat of the fire would make the goose's feet swell up, and the blood would run into its feet as the goose was cooked to death. What a cruel way to prepare a dish! 

 Then the official would have a goat tied to a stake. The cooks would skin its ribs and reach in to pluck out its heart and liver. They cooked these and served them with liquor. The poor goat would bleat in pain until it died. 

The official killed many geese and goats in this brutal way. One day, a man who looked like a scholar advised the official to change his ways and stop killing innocent nimals. The official didn't take his advice. Instead, he yelled at him and called him bad names. 

“Then you're going to die of boils.” The scholar said that and left.

The official yelled more insults after him, but sure enough, before long, he got boils all over his body. Every day he lived in pain. Many famous doctors treated him, but nobody could cure his boils. He died soon, and his body smelled so bad nobody could come near him.

Đồng Tiền Dính Máu 

Triệu Dung là người hay ngồi lê đôi mách. Ông sống bằng nghề bắt cua đem bán. Do đó, ông đã giết hại nhiều sinh vật, nhưng ông là một người con rất tốt. Triệu Dung không dùng tiền kiếm được cho chính bản thân mình. Ông đã lấy tiền đó để nuôi nấng chăm sóc cho bà mẹ già. Mọi người đều khen ông là một đứa con rất có hiếu.

Người con thì tốt, nhưng bà mẹ lại xấu. Bà không bao giờ khuyên dạy con làm điều thiện. Bà dùng tiền của người con cung cấp vào việc tiêu xài ăn uống cho bằng thích.

Một ngày nọ, bà ngã bệnh nằm trên giường. Bà kêu rên đau đớn. Khi Triệu Dung về đến nhà, ông nhìn thấy xảy ra một cảnh tượng quá khủng khiếp. Mẹ ông có hành động như một người điên mất trí. Bà lấy cái dây gai mà hằng ngày ông dùng để cột cua, nhét đưa vào miệng và nhai nuốt xuống bụng! Ông Triệu Dung chạy đến ngăn chận thì bà cụ lại đưa tay ra cự tuyệt. Trong chốc lát, bà lôi hết sợi dây gai ra; vừa kéo ra xong, bà lại nuốt vào. Rồi bà cụ rên rỉ và nôn ọe. Những người hàng xóm nghe tiếng ồn xúm lại coi thử bà đau ốm ra làm sao.

Một lát sau, người ta thấy sợi dây gai dính đầy máu và những chất dơ bẩn kéo theo từ trong phổi cũng như gan ruột của bà. Khắp phòng bay mùi tanh hôi và trước cảnh tượng quá dơ bẩn khủng khiếp đã khiến cho nhiều người hàng xóm ghê tởm nôn mửa khắp nền nhà.

Sau cùng, bà cụ của Triệu Dung ngồi dựa lưng vào chiếc gối. Bà lẩm nhẩm nói một mình: “Con ta đã bắt giết hại nhiều cua bán để kiếm tiền. Đây là hành động tội ác chống luật thiên nhiên, nhưng nó có hiếu đã dùng tiền đó cấp dưỡng nuôi ta. Nhưng rất tiếc là ta đã không biết dùng số tiền này để làm việc phước đức! Mà ta đã tiêu xài lãng phí những đồng tiền dính máu đó vào sự ăn uống của ta cho bằng thích; bởi vậy giờ đây ta đành chịu quả báo trả món nợ máu khủng khiếp này! Ta phải rửa sạch nội tạng trong thân thể của ta hay là ta sẽ chịu khổ đau do hành động ác đức của mình gây ra”.

Triệu Dung hối hận vì nghề sinh sống của y đã tạo nên sự giết chóc đau khổ cho những con cua vô tội. Rồi hai mẹ con cùng khóc và khóc thảm thiết; nhưng sau nhiều ngày trôi qua, bà mẹ của Triệu Dung đã từ trần một cách đau đớn.
 

Blood-Stained Money 

Chao Yung was a peddler. He made his living catching and selling crabs, so he killed many living creatures, but at least he was a very good son. He didn't spend the money he made on himself. He used it to take care of his old mother. Everybody said he was a very filial son.

The son was good, but the mother was not so good. She never taught her son to do good deeds. She spent the money her son gave her eating and drinking. 

It all caught up with her, and finally she fell sick in bed. She moaned in pain. When Chao Yung got home,. he was horrified by what he saw. His mother was acting like she was crazy. She had taken the hemp rope Chao Yung used for catching crabs and was stuffing it into her mouth and swallowing it! Chao ran over to stop her, but she waved him away. Then she pulled the whole rope out again and as soon as she got it out, she started swallowing it again. She was moaning and retching all the while. The neighbors heard the noise and came to see what was wrong.

Soon the ropes was covered with blood and filth from her lungs and intestines. The whole room smelled awful, and it was such a disgusting sight that a lot of the neighbors threw up all over the floor.

Finally old Mrs. Chao leaned back on her pillow. “My son has killed many crabs to earn money. This is a crime against nature, but at least he has been filial and used the money to support me. But I didn't know to make good use of this money! I wasted this bloody money on food and drink, so I have a terrible debt to pay! I have to clean out my insides, or I will suffer for my wickedness!”

Chao Yung was sorry that he had earned his livelihood at the cost of so much suffering for those innocent crabs. Mother and son cried and cried, but before many days had passed, Chao Yung's mother had died miserably.
 
 

Con Rắn Trả Thù 

Tại vùng đất phía nam thành Giang Sơn ở Trung Hoa, có một nông dân tính ưa sát sanh. Ông lập gia đình nhưng đã hơn bốn mươi tuổi mà chỉ có một đứa con trai nhỏ chín tuổi.

Vào một ngày trong tháng 05 năm 1868 người nông dân này vác cuốc ra đồng làm ruộng như thường lệ. Trên đường đi bổng ông gặp một con rắn lớn. Con rắn khi thấy người nông dân liền trừng mắt nhìn ông ta và le lưỡi dài ra. Nó có vẽ sợ sệt và muốn cầu cứu xin ông tha tội chết.

Người nông dân tự bảo: “Chắc là tao phải giết mày thôi”. Con rắn muốn tìm đường chạy thoát. Rồi trong chớp nhoáng người nông dân dùng lưỡi cuốc chặt con rắn đứt làm hai khúc.

Nhìn con rắn chết nằm bất động, anh ta vác cuốc lên vai trở về nhà vừa đi vừa ca hát vui vẻ. 

Ngay chiều hôm đó, đứa con ông nằm mơ thấy một con rắn lớn đến cắn nó. Người con quá hoảng sợ và thức dậy. Nó lên cơn sốt và nóng lạnh. Rồi miệng đứa bé nói lầm rầm: “Rắn cắn con! Rắn cắn con đau quá! 

Người cha hoảng hốt không biết vì sao đứa con kêu la như vậy. Vào lúc ông chuẩn bị đi mời thầy thuốc đến chữa trị thì thấy đứa con le lưỡi ra rất là dài! Nó không giống cái lưỡi của con ông chút nào mà tựa hồ như lưỡi của một con rắn! Người nông dân đau đớn kêu la thất thanh: “Con ôi! Con yêu quí của ba!” Nhưng rất tiếc là đã quá trễ. Trong giây lát, đứa bé đáng thương ấy đã nhắm mắt lìa đời.
 
 
 

Killing A Snake 

A farmer who lived south of Chiangshan, in China thought it was fun to kill things. He was married, but even though he was already over forty years old, he had only one child, a little boy, nine years old when our story takes place.

One day in May, 1868, this mean farmer took his hoe out to his field as usual, but on the way, he spotted a huge snake. When the snake saw the farmer, it looked at him with a pleading expression and stuck out its tongue. It seemed to be afraid, and begging for mercy. 

“I'm going to kill you, no doubt about it,” the farmer said. The snake started to escape, but as quick as a wink, the farmer chopped it in two with his hoe. 

When the snake stopped moving, the farmer put his hoe on his shoulder and went his way with a cheerful song.

That evening, his son reamed that a huge snake bit him. He was so frightened that he woke up. He had a fever and chills. He kept muttering, “It hurts! It hurts so much!”

His father didn't know what to do when he saw that. He was just about to go run for a doctor when his son stuck out his tongue _ but it was so long! It didn't look like a little boy's tongue at all. It looked just like a snake's tongue! “My son! My son!” his father called, but it was too late. In a few moments, his son was dead.

Những Con Cua Hạnh Phúc

Lương Thối An tiên sinh là một vị lương y không những chỉ cứu giúp người, mà ông độ thoát cho nhiều chúng sanh. Hẳn nhiên, ông ta là người ăn chay.

Một buổi chiều, bạn ông là Tề Phi mang đến biếu hai giỏ cua đồng để ông nhắm nháp với rượu. Người sành ăn đều biết rằng thịt cua vào mùa thu mà nhậu với rượu thì hết xẩy. Nhưng ông Lương hành động khác hẳn. Ông không vào bếp luộc nấu mấy con cua này mà đã mang chúng ra thả nơi dòng sông ở gần nhà.

Lúc ấy, một người khách từ Hồ Châu đến thăm thấy vậy liền nói: “Tiên sinh thực là người quá nhân đức. Hành động tốt của ông chẳng khác gì ông Trương Phong ở làng tôi, Gia đình ông ta nhiều đời ăn chay, không sát sanh; nhờ phước đức ấy mà anh em con cháu trong nhà đều thi đổ được làm quan vinh hiển ở triều đình. Nay tiên sinh tạo phước lành như thế, tôi nghĩ tương lai các con của ông sẽ đỗ đạt thành danh có chức trọng quyền cao giống như gia đình ông Trương Phong”.

Ông Lương mỉm cười nói: “Làm việc thiện là bổn phận của con người, đâu cần gì mong được sự báo ứng tốt đẹp. Từ trước đến nay khi làm phước giúp ai tôi không hy vọng để người ta nhớ ơn đền trả cho tôi hay gia đình tôi.

Và ông biết rằng phải chăng những con cua đó sẽ thấy sung sướng khi được bơi lội dưới sông hơn là trong nồi nước sôi? Đó là phần thưởng khá đủ cho tôi rồi”.

Về sau, người con trai của Lương Thối An là Tể Thanh lớn lên, học hành thi đổ với đám rước linh đình và được nhà vua bổ nhiệm làm quan tại Cao Châu. Khi Tể Thanh được triều đình phái đến cai trị quận Mân, ông ta gặp lại người bạn thân là ông Trương cũng đang làm quan tại đó. Sau này Tể Thanh biết ông Trương con của tiên sinh Trương Phong cũng ăn chay. Ông Trương đến ở lại chơi nhà ông Lương Tể Thanh một tháng. Ông vui mừng nhận thấy mọi người trong gia đình không dùng thịt cá. Phần lớn các thức ăn vào buổi cơm chiều hoàn toàn là đồ chay.

Cư sĩ Lương Tể Thanh rất mến phục ông Trương. Ông Trương là người chất phác và siêng năng làm việc. Ông sống và ăn uống giản dị. Mỗi sáng, ông dùng điểm tâm nhẹ rồi đến sớm văn phòng làm việc. Ông ít khi nào đi trễ như một vài quan chức cao cấp khác. Và ông Trương cũng không bao giờ trì hoãn trong mọi công vụ trách nhiệm của mình.

Các bạn nên suy nghĩ đến những hành động lành của ông Trương. Nếu mọi người đều giữ giới không sát sanh; ăn uống đơn giản. Nếu ai cũng hết lòng làm việc, không ồn ào khoe khoang, háo danh hoặc tham nhũng. Và nếu tất cả đều ăn hiền ở lành, ngay thật; được như vậy, phải chăng chúng ta đang sống trong một thế giới hòa bình an lạc?

Nếu các bạn muốn sống trong thế giới thiên đường này thì chính quý vị phải bắt đầu xây dựng cảnh giới đó. Các bạn không thể mong chờ kẻ khác đối xử tốt và thành thật với mình nếu quý vị không thực hiện trước các hành động đạo đức ấy.
 
 
 

Happy Crabs

Liang T'uian was a doctor who really wanted to relieve suffering, not only among human beings, but among all living creatures as well. He was a vegetarian, of course.

One fall, his friend Ch'i Feit'eh sent him two baskets of crabs, to be washed down with liquor. Gourmets know that autumn crabs and liquor are an unbeatable combination But Liang did a strange thing. He didn't take the crabs to the kitchen, he took them to the shore and let them go in the little stream near his house.

Another guest, who had come from Huchou, said, “You are really a nice man. You remind me of Chang Feng from my humble hometown. For generations, he and his family have been vegetarians, and never killed anything. In reward for their kindness, many of the family have won high positions in the government, with power and fame. I predict that as a result of your kindness, one day in the future your esteemed son will reach a lofty position in the imperial service, just as the sons of the Chang family have.”

Liang smiled and said, “Good deeds are something we're supposed to do, they are not something we do hoping for rewards. If I have ever done any good, it has not been with the hopes of gaining some rewards for myself or my family.

Don't you think those crabs look happier there in the stream than they would boiling in a pot? That's reward enough for me.”

When Liang's son, Chich'ing, grew up, he passed the imperial examinations with flying colors, and was appointed to govern Kaochou. When he was sent to govern Min county, he was pleased to meet again his best friend, the scholar Chang, who was serving in the county government there. It turns out that this scholar was the son of Chang Feng. and was also a vegetarian. Chang stayed at the Liang's for a month. He was delighted to see that no animal products were ever served at family meals. At formal dinners, almost all of the dishes were vegetarian.

Liang was also impressed with his friend Chang. Chang was honest and hardworking. He lived simply and ate simply, too. He ate a light breakfast and got to the office early to begin his day. He never got to the office late, like some important officials did, and he never procrastinated on any official duties.

Think about that. If everybody were a vegetarian; if everybody ate simple foods; if everybody did his duty faithfully, without fuss, pomp, or corruption; if everybody were fair and honest: wouldn't that be a wonderful world to live in?

If you want to live in such a wonderful world, start building it yourself! You can't ask others to be kind and honest if you aren't first. 

Ăn Chay Thoát khỏi Ách Nạn

Vào đời nhà Minh (1368-1661) ở Trung Hoa có một Phật tử tên Vương Thành, thường ngày hay làm phước giúp đỡ mọi người; nhất là những trẻ mồ côi và nghèo khổ.

Cư sĩ tụng kinh niệm Phật mỗi ngày. Nói chung, cư sĩ là một Phật tử rất thuần thành. Nhưng rất tiếc vì một vài lý do, cư sĩ đã không giữ được giới không sát sinh và thường ăn mặn.

Ông sống gặp thời nhiễu nhương. Thiên hạ chịu nhiều cảnh thiên tai, nạn trộm cướp hoành hành khắp nơi trong nước. Lòng cư sĩ Vương xót xa lo lắng. Nghe đồn tại một hang động có một vị Hòa Thượng tu hành đắc đạo, có thể biết chuyện quá khứ và tương lai. Đại sư cũng thấu triệt lý thuyết gây nhân và chịu quả của Phật Giáo. Mặc dù đường xa và nguy hiểm, Vương cư sĩ quyết tâm muốn đến đó gặp Ngài để tham vấn.

Sau cùng, trải qua nhiều khó khăn gian khổ, ông ta đã tới được động tu của vị Tăng. Lúc gặp hòa thượng, ông thưa: “Kính bạch tôn đức, hiện nay xã hội đang bị trộm cướp, đạo tặc tung hoành. Dân chúng bị đàn áp cướp bóc bởi những người mang vũ khí đó. Chúng con không biết làm sao bảo vệ cuộc sống bình an. Chúng con đang bị chìm đắm trong biển khổ của tai ương, thảm họa. Chúng con ngưỡng mong tôn sư mở lòng từ bi giang tay cứu độ sinh linh”.

Hòa thượng mỉm cười hỏi: “Phải chăng ông là Vương Thành?”

Vương hoảng kinh đáp: “Đệ tử chính là Vương Thành đây nhưng làm sao hòa thượng biết tên con?

Hòa thượng đáp: “Nếu ông không thể giữ giới ăn chay thì có hỏi việc gì cũng vô ích thôi”.

Vương lại hỏi nữa nhưng vị đại sư vẫn không trả lời. Sau đó, Vương trở về nhà và suy nghĩ đến điều mà hòa thượng đã dạy bảo. Từ đó, ông ta quyết tâm chấm dứt việc ăn thịt các thú vật chết.

Ít năm sau Vương trở lại động tu của vị đại sư. Gặp lại ông, hòa thượng cười bảo: “Khá tiến bộ đấy! Nay ông đã liễu đạo, tâm ông đã thấm nhuần giáo lý Từ Bi”.

“Hiện nay chúng ta đang sống trong thời đại dối trá đảo điên. Bọn đạo tặc lộng hành khắp bốn phương. Chỉ có những ai giữ giới không sát sinh mới sống trong hòa bình an lạc. Đây là luật vay trả trong vũ trụ”.

Nói xong, hòa thượng nhắm mắt tiếp tục thiền định.

Vương Thành trở về nhà tích cực thuyết giảng cho mọi người hiểu rằng không ai sát sanh hại vật mà có thể mong sống trong an lạc. Bởi vì người gây nhân giết chóc sẽ gặt quả giết chóc.

Cho dù các bạn làm điều thiện, nhưng các bạn ăn thịt, các bạn phải chịu trách nhiệm về những con vật bị giết chết, thì không bao giờ có được sự an lạc chân chính. Muốn có an lạc, bạn phải tạo sự an lạc, chứ không phải tạo khổ đau cho mọi chúng sanh. Phương cách tốt nhất để thực hiện điều đó là chúng ta nên tôn trọng sự sống của mọi loài và luôn luôn ăn chay.
 
 
 

Mercy Begins At The Dinner Table

During the Ming dynasty, (1368-1661) in China, a Buddhist called Wang Ch'eng was always willing to help others, especially orphans and the poor. 

Every day Wang chanted Buddhist sutras, or scripture. In general, he was very pious, but for some reason, there was one rule of Buddhism he did not obey: he was not a vegetarian.

 He lived during a bad period. There were many disasters. Bandits and outlaws roamed the country. Wang was worried. He heard that a monk living in a cave practiced Buddhism so hard that he could tell the past and the future. He knew the causes of present conditions and the effects the future would bring. Wang decided to visit him for instruction, even though the way was long and dangerous.

Finally, after many difficulties, Wang reached the monk's cave. He addressed the monk. “Your heavenly honor, the world today is full of bandits and outlaws. The people are oppressed by those bearing weapons. We do not know how to keep living. We living creatures are drowning in a sea of disasters. We call upon you, sir, to show mercy by giving us a hand and helping us survive.”

The monk smiled. “You are Wang Ch'eng, aren't you?” 

Wang was startled. “Yes, sir, but how could you know my name? What is your honor's instruction?”

“If you cannot be a vegetarian, you're just wasting our time with these questions.”

Wang continued asking questions, but the monk had no more to say to him, so Wang had to go home and think over what he had learned. He decided that he really did have to stop eating the carcasses of dead animals.

Several years later, Wang presented himself at the cave again. When the monk saw him, he laughed. “That's more like it! You have understood, and you have finally taken the teachings of mercy to heart.”

“We live in treacherous times. The country is full of bandits. Only those who do not kill may live in peace. This is the balance of the universe.”

With that, the monk closed his eyes and continued his meditation.

Wang Ch'eng returned home to tell everybody that nobody who kills any living creature can hope for peace, because killing causes killing.

If you eat meat, you are responsible for many deaths, so even if you do good deeds, you cannot enjoy true peace. To enjoy peace, you have to earn it by creating peace, not suffering. The best way to do that is to respect all life and eat only vegetarian food.

Kêu Rên Suốt Ba Tháng

Ánh đèn leo lét, lập lòe trong gió lạnh.

Dân chúng Trung Hoa tin rằng gặp thời tiết lạnh lẻo, dùng thịt chó sẽ giúp cơ thể con người ấm áp. Cho nên vào ngày giá rét này trong quán ăn thịt chó người ta thấy không còn một chỗ trống. Giữa khung cảnh đầy mùi thịt chó, đông đảo thực khách vào ăn nói chuyện ồn ào huyên náo.

Phía bên phải ở đàng sau quán, Tào Thăng Nguyên đang xách một con chó đã giết chết bỏ vào trong một cái thùng để nấu thịt. Trong nhiều năm, y sinh sống bằng nghề giết chó, và cuối cùng y mở quán nhậu thịt chó này. Công việc làm ăn phát đạt, y đã mướn thêm người giúp việc.

Người này cao hứng nói nhỏ với y: “Tào đại ca, con chó này mập thật đấy!”

Tào Thăng Nguyên tủm tỉm cười nói: “Lão đệ, chú thật là sành nghề. Con này chắc chúng ta sẽ kiếm được nhiều tiền lời lắm đó nghe!”

Chủ tớ hai người ngồi cạnh thùng nước sôi tiếp tục mài dao chuẩn bị nấu thịt chú chó này.

Thình lình xác con chó từ trong thùng vượt nhảy ra ngoài. Nó bay lên không nhắm thẳng đến Tào Thăng Nguyên ngoặm và cắn vào cổ y. Tào Thăng Nguyên hốt hoảng kêu la cứu mạng thất thanh!

Nghe tiếng kêu cứu, các thực khách đang ngồi trong quán ăn vội chạy đến xem. Họ thấy cảnh thây con chó chết đang cắn vào cổ Tào Thăng, máu đỏ tươi từ vết thương phun ra lai láng. Thật là khủng khiếp không ai dám nhìn!

Sau khi giật được xác con chó chết ra khỏi cổ, Tào Thăng Nguyên đi khắp nơi tìm gặp nhiều thầy thuốc giỏi, nhờ chữa trị vết thương. Nhưng chẳng may không có loại thuốc nào công hiệu. Vết thương ngày càng lở loét và nhức nhối nặng thêm. Tào Thăng kêu la rên rỉ suốt ngày đêm.

Sau ba tháng hành hạ xác thân đau đớn, cuối cùng Tào Thăng lìa đời. Những người hảo ăn thịt chó ở trong vùng chứng kiến cảnh tượng hãi hùng ấy, từ đó về sau, không ai còn dám ăn thịt chó nữa vì nhận biết rằng bất cứ con vật nào bị giết thịt, nó đều cảm thấy đớn đau vô cùng.
 
 
 

 Moaning And Groaning For Three Months

The little lamp fluttered in the cold wind.

Some Chinese believe that dog meat warms you up in cold weather, so on this chilly day, there were no empty seats in the dog meat restaurant. The air was full of the smell of dog meat and the sounds of the raucous crowds.

In the back of the restaurant, to the right, Ts'ao Shengyuan was putting another dead dog into the kettle to boil. He had been a dog butcher for years, and finally opened his own restaurant. Business was good enough to hire a helper.

His helper was just saying to him, “Brother Ts'ao, this one is really meaty!”

Ts'ao Shengyuan chuckled. “You said it! This fat dog is going to make a lot of money for us!” 

They continued getting their knives ready as the water to boil the dog heated up.

Suddenly, the dog leapt out of the kettle. It seemed to fly through the air, straight at Ts'ao. It pounced at him and bit him in the neck. Ts'ao shrieked for help!

All the customers in the restaurant came to see what the matter was. They saw the dog biting Ts'ao's neck. His blood was pumping out of the wound. What a terrible sight!

After he got the dog off his neck, Ts'ao Yuansheng went to many doctors to treat his wound, but no matter what kind of medicine they put on it, it kept rotting and getting worse. It hurt so much that Ts'ao moaned and groaned day and night.

After three months of pain, Ts'ao finally died. All the people in the area who liked dog meat gave it up, because they realized that the meat of any animal is produced through enormous suffering.
 
 

Một Bữa Tiệc Sinh Nhật Khủng Khiếp 

Ngày xưa, có một viên quan huyện phát nguyện ăn chay không bao giờ sát sanh, nhưng bà vợ của ông tính tình rất tàn ác lại thích ăn miếng ngon. Hằng ngày bà sai người nhà giết các sinh vật nấu thức ăn ngon cho bà. Chồng bà không bao giờ dùng thịt các con vật chết đó.

Năm nọ, bà bảo các đầu bếp nấu một bữa tiệc thịnh soạn vào dịp sinh nhật của bà để đãi khách. Dưới nhà bếp, những con heo, dê, gà, vịt kêu la thảm thiết bởi vì chúng biết sắp bị người ta giết để làm thịt.

Nhìn cảnh tượng thương tâm ấy, lòng ông cảm thấy quá bất nhẫn. Ông nói với bà vợ: “Ngày mai là ngày sinh nhật của bà mà những con vật lại bị giết chết, thật quá tội nghiệp. Bà nên mở rộng lòng từ, gieo trồng cội phúc”.

Bà ta nỗi giận nói: “Cứ theo lời ông bảo thì tất cả chúng ta nên quy y theo Phật và giữ giới không sát sanh hết? Nếu mọi người đều tu rị như thế thì trong vài năm nữa trái đất này sẽ đầy ắp loài cầm thú”.

Hôm sau, bà sung sướng chờ đợi giờ khai diễn bữa tiệc của mình. Trước tiên khi con heo được lôi ra thọc huyết thì hồn của bà gá vào thân heo để chịu nổi thống khổ bị dao cắt xẻ da thịt rã rời từng miếng!

Kế đến con dê bị giết, hồn bà gá vào thân dê để chịu nổi đau đớn của sự lăng trì xẻo thịt. Đến lượt giết gà hồn bà gá vào thân gà để chịu cực hình bị vặn bẻ cổ.

Bà chưa bao giờ phải chịu sự hành hạ khổ đau khủng khiếp nhiều đến như thế. Mỗi lần một con vật bị giết, thân xác bà ta cảm thấy vô cùng đau đớn. Lúc ấy bà nhận biết mình đã làm một việc quá tàn ác. Bà ta liền bảo những người đầu bếp ngừng giết những con vật vô tội và thả hết chúng ra.

Từ đó, bà không bao giờ sát sanh hay dùng ăn thịt của bất cứ sinh vật nào. Bà ta nói cho mọi người hiểu rõ về nỗi đau đớn của những con vật bị giết chết và thực là tàn ác khi chúng ta sát hại những súc vật câm nín đó.

Nhờ lòng từ bi không sát sanh hại vật mà bà đã sống trường thọ.
 
 
 

Dreadful Birthday Feast

There was an official who swore never to kill any living creature, but his wife had a nasty temper and a greedy mouth. Every day she killed some animal to make a tasty dish. Her husband never ate any of those dead animals.

One year she was having a big feast prepared for her birthday. There were pigs, goats, chickens, and ducks, all crying sadly, because they knew they were going to die.

When the official saw this, he felt very sorry. He told his wife, “Tomorrow is your birthday, but all these animals are about to die. You should feel sorry for them, and do a good deed.”

That made her mad. She said, “You mean we should all be Buddhists and swear off killing? If everybody did that, in a few years, there would be animals all over the place.”

The next day, she was happily waiting for her feast to begin. When the first pig was hauled out and stabbed, her spirit went into its body and she felt the knife going in and ripping her apart!

Then a goat was killed, and she could feel how the goat felt as it was butchered. Then it was a chicken's turn, and her spirit went into the chicken's body and she felt her neck being wrung.

She never knew anything could hurt so much! Every time an animal was killed, she felt all its pain. She knew she had done wrong. She told the cooks to stop killing those animals, to let them loose.

From then on, she never took another life or ate another mouthful of animal flesh. She told everybody how much animals suffer when they are being butchered, and how unfair it is to kill dumb beasts for food.

Because of her good deeds and mercy, she lived a long life.

Những Con Ong Trả Thù

Lục Hiếu Chánh là một viên quan nhỏ tại một huyện ở vùng tây bắc Trung Quốc vào khoảng tiền bán thế kỷ thứ bảy tây lịch, bắt đầu triều đại nhà Đường (618-905) một trong những thời kỳ sáng chói nhất của lịch sử Trung Hoa.

Rất tiếc ông Lục là người keo kiết. Ông không thể kết bạn với bất cứ ai. Ông ta ít học lại còn hung ác. Nếu người giúp việc làm điều gì ông không thích, ông ta chửi mắng và đánh đập họ. Nếu ông cư xử với mọi người như vậy thì có khác gì ông coi họ như loài thú vật!

Một hôm, ông Lục nhìn thấy trên cây ở trong vườn nhà, có một tổ ong mật. Ông ta bần tiện không muốn bầy ong lợi dụng làm tổ nơi cái cây của mình. Ông bảo người nhà giúp việc phá cái tổ ong đó. Nhưng mấy con ong vẫn bay đến tụ lại làm tổ trên cây ấy mà không chịu dời đi. Và người ở sợ bầy ong chích đốt.

Ông Hiếu Chánh rất tức giận liền sai gia nhân nấu nước sôi mang lại trút ngay lên tổ ong. Đáng thương thay hàng trăm con ong vô tội bị giết hại một cách oan uổng.

Năm sau vào tháng 05, Hiếu Chánh nằm nghỉ trong phòng và đang ngủ say ngon giấc. Thình lình ông kêu la thất thanh nhảy xuống giường và đưa tay sờ cảm thấy đau nhức nơi miệng!

Thì ra, một chú ong to bự đã bay vào phòng và đốt một phát nơi miệng bên phải của ông. Trong giấy lát, miệng ông Hiếu Chánh sưng húp lên. Ông cảm thấy vô cùng đau đớn nhức nhối. Ông kêu rên và la hét thảm thiết.

Nghe vậy, các gia nhân liền chạy vào xem thử việc gì đã xảy ra. Họ mời thầy thuốc đến thoa thuốc ở vết ong cắn nơi miệng ông, nhưng vẫn không chữa lành được. Miệng của ông ngày càng sưng to lên và cổ không thể nuốt. Ông Lục cũng không cách nào mở miệng để nhai hay ăn uống gì được.

Nhìn bệnh tình của ông như vậy, thầy thuốc lắc đầu nói: “Có thể nọc độc của ông đã xâm nhập vào đến tim ông rồi”.

Những ngày sau, cơn đau nhức nơi ông vẫn không thuyên giảm. Thân thể ông Lục ngày càng tiều tụy và suy yếu. Bấy giờ ông nghĩ nhớ đến hành động thất đức của mình đã sát hại tổ ong ngày trước. Có thể đây là quả báo do tội ác giết chết nhiều ong của ông gây ra. Có thể như vậy. Nhưng đến giờ này ông mới biết hối hận về việc làm vô cùng tổn phước của mình thì đã quá muộn không còn cách gì cứu vãn được nữa.
 
 
 

 The Bee’s Kiss

Lu Hsiaocheng was a minor official in northwestern China during the first half of the seventh century, at the beginning of the Tang dynasty (961-905), one of the great periods of Chinese history. 

Unfortunately, Lu was a tightwad. He couldn't get along with others. He was mean and even cruel. If his servants did anything he didn't like, he would bawl them out and beat them. If he was like that to people, just think how he treated animals!

One day he noticed that the tree growing in his yard had a beehive in it. He was so stingy he didn't even want bees taking advantage of his tree. He told his servant to get rid of the hive, but the bees were buzzing busily around the hive, and the servant was afraid of getting stung.

That made Lu angry. He told his servant to boil up a bucket of water and pour it over the beehive. Hundreds of innocent bees were scalded to death.

That May was hot. Lu was taking a nap in the living room. He was sound asleep. Suddenly he leapt off the couch with a screech and rubbed his mouth. Something really hurt!

It turned out that a huge bee had gotten into the living room and stung Lu right on the mouth! His mouth swelled up. The pain was unbearable. He groaned and bellowed.

The servants came to see what was the matter. They got a doctor who put ointment on Lu's mouth, but it didn't work The swelling got worse and worse and wouldn't go down. Lu couldn't even open his mouth to eat, much less to chew! 

When the doctor saw that, he shook his head and said, “The poison may have gone into his heart.”

The pain didn't go away. Lu got hungrier and hungrier, and weaker and weaker. He thought back and remembered the beehive he had wiped out. Maybe this was the result of his cruelty. Maybe. But by the time he thought about that, it was too late to do anything for him.

Bầy Voi Chở Nước Cứu Sống Đàn Cá

Cách đây hai ngàn năm bên cạnh dòng sông ở xứ Ấn Độ, có một hồ nước chứa hàng nghìn con cá. Chúng sống hạnh phúc nơi dòng nước trong. Chúng nhảy, nhởn nhơ bơi lội và lững lờ đuổi bắt nhau một cách thích thú.

Rồi gặp lúc trời nắng hạn trải qua nhiều ngày không có một giọt mưa. Nước trong hồ mỗi ngày bốc hơi dần dần đến lúc hoàn toàn khô cạn. Nếu hồ khô nước thì những con cá sẽ chết dưới ánh sáng mặt trời nóng bức thiêu đốt.

Một ngày kia, trời đang nắng chói chang, bất chợt một ông lão già đến viếng bờ hồ. Ông thấy hồ nước khô cạn liền nảy sinh mối từ tâm. Ông lập tức đến yết kiến vị quốc vương và tâu rằng: “Tâu đại vương, hồ nước sắp khô, không bao lâu nữa đàn cá sẽ chết hết. Xin đại vương cho hạ thần hai mươi thớt voi để chở nước tới đổ vào hồ hầu cứu sống đàn cá”.

Vị vua này vốn là một Phật-tử thuần thành, nên khi nghe lời thỉnh cầu của ông lão già liền nói: “Thực khó gặp được người có lòng từ bi như khanh. Vây khanh có thể đến chuồng voi, cần bao nhiêu tùy ý dắt voi đi chở nước để cứu sống đàn cá khốn khổ sắp lâm nguy”.

Sau khi nghe nhà vua trả lời cho phép, ông lão cùng với hai người con đến chuồng voi chọn lấy hai mươi thớt voi lớn khỏe nhất.

Đồng thời ông đến quán rượu mượn nhiều bình đựng rượu - tại Ấn Độ thuở xưa người ta thường chứa rượu trong bình để mang đi. Rồi ba cha con dắt đàn voi đến con sông lớn nhất trong vùng lấy nước chứa đầy trong tất cả những bình này. Sau đó, hai mươi thớt voi chở những bình nước đầy tới đổ hết nước xuống hồ cá.

Sau nhiều chuyến đi, hồ tràn ngập nước trở lại như lúc chưa bị nắng hạn. Hàng vạn con cá trong hồ được cứu sống! Chúng vui mừng đùa giỡn, vẫy sóng và bơi lội qua lại thỏa thích.

Ông lão đứng nhìn đàn cá sung sướng vẫy vùng trong nước, trên mặt hồ gợn sóng lăn tăn; bao nỗi âu lo phiền muộn nhiều năm chất chứa trong lòng ông bỗng dưng tan biến hết.

Đến lúc trời tối, ông lão cùng hai người con hân hoan dắt đàn voi trở về chuồng và đến thông báo cho nhà vua biết tin vui là đã cứu sống được hàng vạn con cá mắc cạn.
 

Elephants To The Rescue

Some two thousand years ago, in a river in ancient India, there was a pond full of fish. They lived happily in the clear water. They jumped and swam or just floated around enjoying their watery home.

Then for a long time it didn't rain. Every day some more water evaporated, until the pond had almost dried up. If the pond dried up, all of the fish would die under the hot, dry sun.

The sun kept beating down on the dry earth. An old man happened to walk by the pond. He saw the water was almost gone. His heart filled with mercy. He went straight to the king and said, “The water in the fish's pond is almost dry, and the fish are in great danger. If it pleases your majesty, you might send twenty elephants to tote water to save those fish.”

The king was a Buddhist, so as soon as he heard the old man's request, he said, “It is wonderful that you have such a kind and merciful heart. Go to the royal elephant stables and take as many elephants as you feel you need to tote water to save those poor, suffering fish.”

When the old man heard the king's reply, he took his two sons to the royal elephant stables and selected twenty of the best elephants.

Then he went to the breweries and borrowed as many skins as he could – in India in those days, liquor was stored and transported in skins. Then the three of them led the twenty elephants to the biggest river in the region, and filled all the skins with water. The twenty royal elephants carried the heavy skins full of water to the fish pond, and they poured all the water into the pond.

After many trips, the pond was full again, just as it had been before the drought. The fish in the pond were saved! They leapt and played and swam back and forth.

When the old man saw how happy the fish were, and watched the ripples on the water's surface, all of the worries and sadness that the long years had gathered in his tired old heart were immediately swept away.

As the day turned into night, he and his sons cheerfully led the twenty elephants back to the royal stables and went to tell their king the good news.
 
 

Bát Canh Chiếc Đũa Ngọc 

Ngày xưa tại Ôn Châu tỉnh Tích Giang bên Trung Quốc có một thanh niên tên là Tiêu Chấn. Đêm nọ, anh ta nằm mộng thấy một vị Thần mặc áo giáp vàng đến nói với anh: “Này chú bé, tuổi thọ của con chỉ có mười tám năm mà thôi”. Khi thức giấc, Tiêu Chấn cảm thấy sợ hãi. Anh ta rất buồn và lo lắng cho mình sẽ chết sớm.

Thân phụ anh vốn là một vị quan thanh liêm ở triều đình. Ông được thăng chức và đổi đến trấn nhậm tại tỉnh xa Tứ Xuyên. Tiêu Chấn không muốn rời nhà đi theo cha, vì anh ta nghĩ rằng mình không còn sống được bao lâu. Thân phụ anh không biết gì về giấc mơ của Tiêu Chấn, cho nên ông lại muốn anh ta theo hầu bên mình.

Một ngày sau khi thân phụ anh đến nhiệm sở nhận chức vụ mới, thì ông được các quan ở tỉnh Tứ Xuyên mở tiệc thết đãi. Và dĩ nhiên Tiêu Chấn cũng bị bắt buộc đến tham dự. Theo tục lệ của tỉnh Tứ Xuyên, hễ sau ba tuần thưởng thức rượu ngon vật lạ thì nhà bếp sẽ dâng lên một món ăn đặc biệt gọi là “Bát Canh Chiếc Đũa Ngọc”.

Phương pháp nấu tô canh này rất là tàn nhẫn. Người ta nung chiếc đũa sắt nóng đỏ rồi đặt nó dưới vú con bò cái. Sữa nơi vú chảy tràn ra trên chiếc đũa. Khi người đầu bếp lấy chiếc đũa ra trông nó giống như ngọc thạch. Bát canh nấu với sữa đó, trở thành một món ăn tuyệt hảo.

Trong lúc chờ đợi buổi tiệc bắt đầu, bất ngờ Tiêu Chấn đi xuống nhà bếp. Anh thấy con bò bị trói nơi cây cọc, và chiếc đũa sắt được nung trong lò than đỏ. Anh ta liền hỏi người đầu bếp và được ông ta trình bày cặn kẽ cách thức sửa soạn món ăn tàn ác đó. Nghe vậy, Tiêu Chấn hết sức kinh ngạc liền đi đến gặp thân phụ nài nỉ ông bảo người đầu bếp hãy ngưng không nấu thực đơn ấy. Anh nói: “Người ta đem chiếc đũa sắt nóng đỏ nung vào vú con bò để làm thành món ăn tuyệt hảo ấy; như thế chắc con bò sẽ đau đớn vô cùng! Vậy xin thân phụ ra lệnh đình chỉ việc chế biến một thức ăn vô cùng ác đức như thế!”

Thân phụ của Tiêu Chấn vốn là người nhân từ liền tức khắc bảo thay đổi món ăn khác và thả con bò ra ngay.

Mấy hôm sau, Tiêu Chấn nằm mơ thấy một vị Thần mặc áo giáp vàng đến nói với ông rằng: “Này cậu bé, con đã làm một việc phúc đức. Do đó, con không bị chết yểu mà tương lai con sẽ làm quan đến Tể Tướng, một chức vụ cao nhất của triều đình Trung Hoa. Bởi vì con có lòng từ bi cứu sống con bò”.

Quả nhiên về sau, Tiêu Chấn lớn lên thi đậu được bổ nhậm làm quan cao cấp trong triều đình và ông sống thọ đến hơn chín mươi tuổi mới qua đời.
 

Jade Chopstick Soup

In Wenchow in Chekiang of China, there lived a boy called Hsiao Chen. One night a god in golden armor appeared in a dream and said, “Son, you can only live to be 18 years old.” When Hsiao Chen woke up, he was scared. He felt very sad that he would die so young.

Hsiao Chen's father was a government official. He was very honest, so he got promoted and sent to Szechuan, another province far away. Hsiao Chen did not want to leave home, because he knew he couldn't live very long. His father didn't know about Chen's dream, and insisted on taking him with him.

The day after his father got to his new post, the officials there prepared a party to welcome him, and of course Hsiao Chen was invited. For very special parties in Szechuan, after three courses comes the main dish, called Jade Chopstick Soup.

The way they made Jade Chopstick Soup was very cruel. They heated an iron chopstick until it was red hot, and then pushed that into a cow's udder. The milk in the udder would stick to the chopstick, so when they pulled out the chopstick, it looked like jade, and some people thought it was delicious.

While Chen was waiting for the dinner to begin, he happened to go into the kitchen. He saw a cow tied to a stake, and an iron chopstick roasting on hot coals. He asked the cook what was happening, and the cook told him just what they were going to do. When Chen heard that, he ran back to his father and begged his father to stop them. He said, “They are going to stick a red hot chopstick into a cow's udder just to make a tasty dish, but think how much the cow will suffer! Please, Father, make them stop! Don't let them make this horrible dish!” 

His father was a kind man, so he immediately ordered them to change the menu and release the cow. 

 A few nights later, the god in golden armor again appeared to Hsiao Chen in a dream. This time, he said, “Son, you have done a good deed. You will not die young, and what's more, you will be so successful that one day you will become one of the highest officials in all of China. This is because you have a kind heart.”

Hsiao Chen did grow up to win a very high post in the imperial government, and he lived to be more than ninety years old.

Nhờ Cứu Nai Mà Thoát Nạn 

Rừng núi thanh u, suối khe róc rách, kỳ hoa dị thảo đẹp đẽ lạ thường, một ngôi nhà điểm xuyết trong khung cảnh ấy giống như gấm dệt thêu hoa.

Một ngày kia, bầu trời quang đãng; bỗng nhiên một con nai từ đâu chạy đến trước sân nhà nơi một em bé đang chơi. Con nai dùng hai chiếc sừng xúc quần áo của đứa bé. Em bé quá sợ hãi kêu khóc ầm lên. Mẹ nó liền vội chạy ra xem thử việc gì xảy ra. Bà đến ngay vào lúc nhìn thấy con nai đang mang đứa nhỏ chạy thẳng vô rừng.

Thấy vậy, mẹ em bé hoảng kinh lập tức liền đuổi rượt theo con nai. Khi chạy được một khoảng không xa, bà thấy đứa trẻ bình yên vô sự đang ngồi trên đám cỏ. Vừa thấy mẹ đi tới, em bé mừng rỡ tươi cười đưa hai tay ra cho bà nắm lấy. Bà ôm đứa nhỏ vào lòng và cảm thấy vô cùng hạnh phúc đến phát khóc.

Bà vội vàng bồng đứa con thân yêu trở về nhà. Khi đến nơi, bà chứng kiến một cảnh tượng hãi hùng với nhiều xác chết thú vật hiện ra trước mắt. Một cây đại thọ sau nhà đột nhiên ngã xuống trong khi bà chạy đuổi theo con nai và em bé. Toàn ngôi nhà đã sụp đổ dưới sức đè nặng của gốc cây. Những vách tường bị đập nát và mái nhà vỡ tan thành mảnh vụn. Tất cả gà chó trong nhà đều chết hết. Nếu lúc ấy hai mẹ con có mặt ở nhà thì!!!

Bấy giờ bà mới hồi tưởng nhớ lại năm trước, một bữa nọ có một người thợ săn đuổi một con nai khiến nó quá kinh hãi chạy xộc vào trong nhà bà. Vì lòng từ bi xót thương con nai khốn khổ sợ sệt, bà lấy áo trùm che kín nó. Người thợ săn vào nhà lục soát tìm kiếm, nhưng không thấy con nai đâu cả. Ông tưởng rằng con nai đã chạy ra cửa sau. Cho nên ông cố rượt đuổi theo nó; và khi người thợ săn đã chạy đi xa, bà dở tấm áo nơi con nai ra và thả cho nó chạy thoát vào rừng.

Con nai dường như biết rằng bà đã cứu giúp nó thoát chết, vì trước khi chạy đi nó gật đầu bày tỏ lòng tri ân đối với từ tâm của bà đã cứu mạng sống cho nó.

Bà không bao giờ nghĩ rằng con nai có thể tưởng nhớ đến lòng từ bi của bà đã cứu sống nó trước đây. Con nai biết rằng cây đại thọ sắp ngã xuống đè chết mẹ con bà cho nên nó tìm cách báo ơn đến cứu hai người thoát nạn. Bà mẹ đứa bé hồi tưởng nhớ lại sự việc ấy, liền thốt lên: “Cứu mạng sống chúng sinh chẳng khác nào tự cứu mạng của chính mình”.
 
 
 

The Deer That Saved Its Rescuer 

The murmuring brook in the green forest flowed past glorious wildflowers which decorated the little house there. The sun shone high in the sky.

Suddenly, a deer raced into the courtyard of the house, where a little boy was playing. The deer hooked the boy's clothing with its antlers. This scared the little boy so much he let out a howl that brought his mother running out to see what the matter was. She came out just in time to see the deer running off toward the mountains with her little boy.

Of course the boy's mother was horrified! She ran after the deer as fast as she could go, and not too far away, she found her little boy sitting safely on the grass. When he saw his mother coming, the little boy laughed and stretched out his arms to her. His mother embraced him. She was so happy that she cried.

She hurried back to their home with her precious son. When she got there, she stopped dead in her tracks, amazed at what she saw. The huge tree in back of their house had toppled over while she was out chasing after her son. The whole house was crushed under its enormous weight. The walls were squashed, and all the roofing tiles were smashed into powder. The chickens and dogs in the house were all dead. If she and her little boy had been home...

Then the little boy's mother remembered the day about a year before when a deer fleeing a hunter had run into her house. She felt sorry for the poor, frightened deer, so she covered it with some clothes. When the hunter rushed in after his quarry, he couldn't find it. He thought it must have gone out the back door, so he kept chasing it, and when he was far, far away, she uncovered the deer and let it return to the forest.

The deer seemed to understand that she had saved its life, because as it left, it kept bowing its head to her, as if thanking her for her mercy.

She never imagined that the deer could remember her kindness. The deer somehow knew the tree was going to fall and crush her, so it came back to show its gratitude. When the boy's mother remembered all this, she said, “Saving the life of another is the same as saving your own life.”

Sét Đánh Kẻ Tham Tàn

Trong bộ sách Pháp Uyển Châu Lâm có thuật lại một câu chuyện xưa như sau: Vào đời nhà Đường ở Trung Quốc tại thành phố Trường Hà có một người đầu bếp rất giỏi tên là Phong Nguyên. Nhân dịp vua nước Vu Điền (Khotan), một dân tộc bán khai thuộc miền Tây, qua triều cống triều đình Trung Quốc. Nhà vua chỉ thị cho Phong Nguyên lo việc nấu bếp thiết tiệc đãi khách. Mọi người đều ngồi vào bàn chăm chú ăn, ăn và ăn no nê đến tràn hông. Tất cả ai cũng khen các món ăn đều rất ngon. Sau khi bữa yến tiệc kết thúc, còn dư gần một trăm con dê. Chúng chưa bị giết thịt. Triều đình không biết làm gì với những con dê còn lại này. Vào lúc ấy, vua Vu Điền hay tin liền yêu cầu triều đình nên tha đừng sát hại chúng.

Nhà vua nói: “Tôi thành thực ước mong rằng nên mang những con dê này lên các chùa phóng sinh để chúng sống tự do thoải mái giữa cảnh trời đất thiên nhiên”.

Triều đình ra lệnh cho Phong Nguyên đem thả đàn dê, nhưng sau khi vua Vu Điền trở về nước ít lâu, Phong Nguyên lại nghĩ rằng chín mươi chín con dê đâu có ít tiền! Do đó ông đã không vâng lệnh của triều đình và đem gần một trăm con dê ấy đến lò mổ bán cho đồ tể giết thịt để nhận một số tiền. Và ông ta thực sự vô cùng sung sướng khi bất ngờ có nhiều tiền đến như vậy.

Sau khi tiêu xài hết món tiền lớn đó, và sự việc này trải qua đã mấy năm, Phong Nguyên đã quên bẵng nó từ lâu. Ông còn là người nấu bếp giỏi, cho nên các đại quan và gia đình quý tộc giàu có ở kinh đô khi cần tổ chức yến tiệc thường hay giao cho Phong Nguyên trông nom công việc đầu bếp. Ông đã tích cực làm việc để kiếm tiền cho nên lợi tức của ông thu vào rất khá.

Vào mùa hạ năm 661 tây lịch, trong lúc Phong Nguyên đang đi dạo ở bên ngoài cổng thành Tuyền Nhân thì trời bỗng nổi lên cơn gió lớn. Trên không mây đen tụ lại, sấm chớp dữ dội, và mưa đổ xuống như cầm chĩnh trút.

Thình lình một tiếng sét nổ chát tai đánh xuống ngay bức tường cổng thành gây kinh hoàng sợ hãi cho mọi dân chúng xung quanh. Vào lúc ấy từ xa người ta trông thấy Phong Nguyên đang quỳ bên đường dưới cơn mưa. Tóc ông rối bù phủ xuống hai tai. Hai tròng mắt lồi ra và đầu ông gục xuống nơi ngực giống như tên tù tử tội đã bị xử trảm, đầu sắp lìa khỏi cổ.

Người ta tiến lại gần xem và nhận thấy rằng cổ của ông ta đã bị cắt gần đứt! Đầu của ông bị chẻ toát làm đôi và óc não văng ra khỏi sọ. Ông trông giống như tên đao phủ đã tự chặt lấy đầu của mình.

Người quen biết thấy cảnh chết thảm của ông liền hỏi: “Phải chăng đây là Phong Nguyên, tên đầu bếp nổi tiếng gian ác?”

Một vài người lên tiếng trả lời: “Chính là hắn đấy. Đây là quả báo nhãn tiền do Phong Nguyên đã gây nhân ác giết gần một trăm con dê mà đáng lý ra chúng sẽ được dắt lên chùa để phóng sinh”. 

Chúng ta không ai có thể thoát được kết quả khổ đau do hành động bất thiện, xấu ác của chính mình đã gây ra.
 
 
 

Death By Lighting

Collected Pearls in the Dharma Garden (Fayuan Chulin) tells that during the Tang dynasty, there was a very skillful cook from Ch'anghu. His name was Feng Yuan. The King of Khotan, barbarians in the west, came to pay tribute to the imperial court of China. Feng Yuan was ordered to prepare a state banquet for him and his retinue. Everybody ate and ate and ate until they were stuffed. They all said the food was great, but when the banquet was finished, there were almost one hundred goats left over. They had not even been slaughtered yet. The authorities were not quite sure what to do with them. The King of Khotan happened to here about this, and he requested that their lives be spared.

“It is my sincere wish that these goats be sent to Buddhist temples to live out their natural life spans.”

Feng received the order to let them go, but he figured the King would be going back to his barbaric homeland before long, and after all, ninety some goats means a lot of money! So he did not obey this command. Instead, he sold the goats to a butcher. He was really quite happy about this windfall.

Eventually, he spent all of that money, and as time passed, he probably forgot all about it. He was really a good cook, so whenever the powerful politicians and rich people in the capital wanted a feast, they looked up Feng. He worked hard for his money, but his income was pretty good.

Then, during the summer of 661, Feng was taking a stroll outside the Hsuanjen City Gate. All of a sudden, the wind came up to blow. The skies turned black, lighting flashed, thunder rolled, and rain poured down.

A particularly loud clap of thunder right by the city wall startled all people around. At that time, they saw Feng Yuan kneeling in the rain. His hair was disheveled. His eyes were popping. His chin was pressing on his chest, like a convict's before his head is chopped off.

Then people looked again, and realized that his head had been almost chopped off! His head was split wide open, and his brains were dripping out of his skull! He looked like an executioner had cleaved his head.

“Hey, isn't that Feng Yuan, the famous cook?”

“You're right, it is,” someone answered. “This must be the result he caused by killing all those goats that were supposed to be let free.”

You can never escape for long from evil that you have brought down upon yourself.

Giết Dê Biến Thành Dê 

Tiền Mai Khê kể một câu chuyện thật, nhân quả báo ứng về tên đồ tể giết dê là Tiết Khánh Quan như sau:

Khánh Quan mở một cái quán nhỏ bán thịt dê và cháo dê. Nhờ nghệ thuật nấu món cháo dê hương vị đặc biệt thơm ngon của ông nổi tiếng khắp nơi xa gần đều biết; cho nên quán ông lúc nào cũng rất đông khách. Ngay cả những người đi chơi xa vài ngày cũng tranh thủ ghé quán để thưởng thức món cháo dê một lần cho biết. Và sau khi dùng xong trở về nhà, ai nấy đều vui vẻ thỏa mãn.

Công việc làm ăn do may mắn gặp thời như vậy cho nên chỉ trong một thời gian ngắn, ông Tiết trở nên giàu có.

Trong số bạn bè của ông có người là Phật-tử đã khuyên ông hãy bỏ làm nghề giết dê đi. Họ nói: “Anh đã giàu có rồi. Không nên tham lam chi nữa. Như ông biết, chúng ta không phải là những thú dữ ở trong rừng. Sát hại sinh vật là một tội ác khủng khiếp chống lại luật nhân quả của vũ trụ. Thế nào ông cũng bị quả báo. Sớm muộn gì ông sẽ phải gặt lấy những điều khổ đau do các nghiệp ác mà ông đã gây ra. Và dù ông có bao nhiêu tiền đi nữa, tiền bạc sẽ không mang lại điều lành cho ông”.

“Này ông Tiết, tại sao ông không dùng tiền đầu tư đổi sang nghề khác đạo đức hơn? Ông có thể tiếp tục làm giàu một cách lương thiện; cùng lúc ông nên sám hối và cố gắng làm các việc lành để bù lại những tội lỗi đã qua.

Nếu không, ông khó tránh khỏi bị quả báo nhãn tiền mà còn truyền nhiều khổ lụy cho con cháu đời sau.” 

Lời ngay thì trái tai. Ông Tiết không muốn nghe, lại còn tỏ ra vênh váo, hỉnh mũi, cười nhạo nói: “Tôi không hề tin thuyết nghiệp báo. Cũng không bao giờ nghĩ những hành động ác đức của mình là chống đối luật nhân quả của vũ trụ. Thực là vô nghĩa đối với tôi!” 

Đến năm Tiết Khánh Quan được bốn mươi tuổi, bỗng nhiên ông mắc một chứng bệnh hết sức kỳ quái. Miệng của y bắt đầu nhô ngẩng lên phía trước và quai hàm lại dài ra. Cặp mắt của ông lừ đừ mất thần sắc. Thân thể ông biến đổi trông giống hình thù một con dê! 

Chẳng bao lâu, dân chúng trong vùng hay tin mặt của Tiết Khánh Quan biến thành mặt dê. Bà con thiên hạ rủ nhau đến xem tận mắt cho biết. Mỗi ngày, đông đảo quần chúng kéo đến thương hại nhìn ông Tiết. Rồi họ lắc đầu, xầm xì bàn tán cho là chuyện ly kỳ và đồn đãi loan tin cho bạn bè hay. Cơ thể ông Tiết cảm thấy đau đớn mệt mỏi và nhanh chóng suy yếu. Các thầy thuốc đành bó tay bất lực, không chữa trị được gì cho ông. Nhưng tất cả đều xác nhận chắc chắn rằng thân hình ông Tiết đã biến đổi trông giống như con dê. 

Ông Tiết không bao giờ nghĩ rằng ông đã mất hết tâm trí rồi, và cũng không nhận thấy mình làm những việc ác. Ông phản đối việc bà con khuyên ông không nên giết nhiều dê.

Một hôm, nhân có công việc, ông đi đến tỉnh An Huy, vì bất cẩn nên bị rơi xuống nước và chết đuối. Mọi người đi tìm nhưng không thấy xác ông.

Chuyện đáng buồn là ông Tiết sẽ không gặp cảnh khổ chết bất ngờ nếu ông bớt tham tiền và chịu lắng nghe lời khuyên tránh làm việc ác của mọi người thì ông có thể sống cuộc sống hạnh phúc và trường thọ.
 
 
 

The Butcher’s Face 

Ch'ien Meihsi recorded the story of Hsueh Ch'ingkuan, the goat butcher:

He ran his own little store selling mutton and mutton soup. The fame of his delicious mutton soup spread far and wide, bringing lots of customers. Some people even traveled for days to taste his soup, and they all went home satisfied. 

With business like that, Hsueh became rich in a short time. 

Some of his friends were Buddhists, and told him not to kill any more goats. “You've earned enough money. Don't be greedy. We're not beasts in the jungle, you know. Killing animals is a terrible crime against the universe. You just can't get away with it. Sooner or later your bad deeds will catch up with you, and then no matter how much money you have, it won't do you any good.

“Look, Hsueh, why don't you just use your money to invest in some other kind of business? You can still make lots of money, and at the same time, you can repent and do good deeds to make up for all your crimes. Otherwise, you'll be in big trouble, and even your children and grandchildren will catch it.” 

Nobody likes to listen to good advice. Hsueh just snorted and sneered. “I'm too smart to believe in that kind of old wives tale.” Don't think you're going to spook me with these fairy tales! Crimes against the universe! What nonsense!”

When Hsueh was about forty, he got a strange disease. His mouth started to jut out, and his jaw got longer. He had a dumb look in his eyes. Actually, all in all, he looked just like a goat!

Pretty soon all the local people knew that Hsueh Ch'ingkuan was looking just like a goat. They all came to see for themselves. They wouldn't say anything to him, but every day, crowds of people came to look at Hsueh. Then they would turn to their fiends and whisper to each other and nod their heads. Hsueh got tired of that in a hurry! None of the doctors could do anything for him, but they all agreed that he sure did look just like a goat.

Hsueh was so frustrated that he thought he would lose his mind, but he was too stubborn to admit that he might have been wrong. He refused to admit that maybe he shouldn't kill so many goats. 

Finally, on a business trip to Anhui, he fell in a river and drowned. They never did find his corpse.

The sad thing is that Hsueh didn't have to suffer humiliation and a sudden death. If he had been less greedy, and more willing to consider the requirements of our conscience, he could have lived a long and happy life.

Con Rùa Đến Đòi Mạng 

Ngô Linh là người giàu nhất trong vùng. Gia tài có hàng trăm vạn và ông sống rất xa hoa.

Con của ông cũng ham ăn chơi. Đúng là cha nào con nấy. Hằng ngày ông thích ăn những món ngon vật lạ. Một hôm nhà họ Ngô chuẩn bị tổ chức một bữa tiệc thịnh soạn, người đầu bếp ra chợ mua được một con rùa rất lớn. Tên đầu bếp nói: “Loại rùa này khó kiếm nhưng thịt rất thơm ngon!”. Người nấu bếp mài dao bén để sửa soạn làm thịt con rùa. Nhưng khi sắp đem đi giết thì con rùa bỗng nhiên rơi lệ, tỏ ý muốn xin tha mạng.

Người đầu bếp liền hạ con dao xuống và thưa với ông Ngô Linh về con rùa kỳ lạ này: “Tôi không thể giết con rùa được khi nó khóc lóc xin tha mạng sống”.

Ông ta nổi giận mắng nhiếc: “Đồ ngu! Mày không dám giết nó hả? Mày đưa con dao cho tao. Nếu mày sợ thì để tao làm thịt nó cho”. Ông liền cầm con dao bén xông vào nhà bếp. Khi nhìn thấy con rùa lớn đang nằm rơi lệ, ông không có một chút động lòng thương hại. Tay cầm dao, và nhanh như chớp, ông chặt đầu con rùa lìa khỏi cổ. Vì chặt quá mạnh, cho nên đầu con rùa đã bay lên dính mắc trên đòn dông mái nhà.

Ông nói với người đầu bếp: “Thôi được, không sao. Mày nấu phần còn lại để chiều nay dọn món ăn thịt rùa cho tao thưởng thức”. 

Tối hôm đó, cha con ông Ngô Linh thích thú dùng món thịt rùa, nhưng họ chỉ mới ăn được có vài miếng thì người con cảm thấy mặt mày choáng váng. Anh ta nhìn lên và kêu thất thanh. Anh chỉ cái đòn dông và la hét “Trông kìa, có một con rùa bự ở trên đòn dông!”

Ông Ngô Linh nói: “Tao không thấy cái gì hết”.

Người con vẫn kêu la: “Ôi chao! Hãy đi đi! Chúng bây đi chỗ khác. Những con rùa bu lại cắn con. Ba ơi, cứu con với! Chúng xúm lại cắn con!”

Người cha hỏi: “Cái gì cắn mày? Tao chẳng thấy gì ở đây cả!”

Người con đáp: “Những con rùa. Có hàng trăm con đến bu khắp mình và chúng đang cắn con. Hãy giúp con với ba!” Cậu con nhào lộn trên nền nhà, chân vừa đá vừa kêu la thảm thiết, nhưng không một ai thấy chi cả.

Người con vẫn kêu than: “Vô số rùa xúm lại cắn vào chân tôi, đau... Ôi đau quá! Bà con đến cứu tôi với!” Nhưng không ai có thể giúp được gì cho anh ta cả, vì họ không thấy rõ những con rùa đang đến trả thù đòi lấy mạng sống của anh. Ba ngày sau, người con của ông Ngô Linh đã chết một cách đau đớn. Đó là quả báo gây ra do lòng tham và tâm độc ác thích giết rùa làm thịt ăn của anh ta.

Mọi người nên nhớ rằng chúng ta hoàn toàn chịu trách nhiệm việc làm thiện và ác của mình. Nếu các bạn không muốn ai gây đau khổ cho mình thì quý vị cũng đừng bao giờ tạo sự khổ đau cho kẻ khác.
 
 
 

Revenged By The Turtle 

Wu Ling was the richest man around. He had plenty of money to spend, so he lived it up.

Wu's son liked to have good times, too. Like father, like son. The son particularly liked to enjoy new and exotic foods. Once when the Wus were having a feast, the cook bought a huge turtle at the market. “This kind of turtle is hard to get, but the meat is great!” The cook chortled while he whetted his knife to butcher turtle. But just as he was about to chop off its head, he saw that the turtle was crying! It seemed to be begging for its life.

The cook put down his knife and told Master Wu about this strange turtle. “You can't ask me to kill a turtle when it's begged me to spare it.”

Master Wu bawled out the cook. “You dumb idiot!” Can't you do anything right? Get me a knife, I'll butcher it myself if you won't!” He took his best knife from the drawer and rushed into the kitchen. When he saw the poor turtle crying, he didn't feel sorry for it at all. As quick as a flash, he chopped off the turtle's head. He must have chopped hard, because the head bounced up and landed on the beam holding up the roof.

“Well, never mind that, cook the rest of the turtle and serve it to me this evening.”

That evening, the Wus were enjoying the turtle meat. They had eaten only a few pieces when the young Master said he felt dizzy. He looked up and screamed. He pointed at the beam and shouted, “Look out!” There's a giant turtle on the beam!”

“I don't see anything there,” Wu Ling said.

“Go away! Go away! Ah! They're biting me! Help, Papa, they're biting me!”

 “What's biting you? There's nothing here!”

 “The turtles! There are turtles all over me, and they're biting me! Help!” Young Wu rolled all over the floor and kicked and screamed, but nobody else could see any turtles at all.

“They're eating my feet! Help me, somebody, it hurts!” There was nothing anybody could do for him, because they couldn't see the turtles that were taking young Wu's life. After three days of this, young Wu died. He was a victim of his own greed and cruelty.

Remember that every one of us is responsible for our own actions. If you don't want to bring suffering down on yourself, don't make other living beings suffer.

Thay Đổi Vận Mạng Nhờ Lòng Từ Bi

Đại Thiện là một trong những ngôi chùa lớn nhất tại Cối Kê, bên Trung Quốc. Hằng ngày có rất đông khách thập phương, du khách và người vãng cảnh đến đây lễ bái. Ngày nọ, có hai vị sĩ tử là Đào Thạch Lương và Trương Chi Đình tới viếng chùa. Trong chùa Đại Thiện có một cái Hồ Phóng Sinh lớn. Khi nhìn thấy hàng vạn con cá và lươn đang lội trong hồ nước thì hai người này rất xúc động. Họ phát tâm muốn làm một việc gì phước đức. 

Đào Thạch Lương nói với Trương Chi Đình: “Tôi muốn mua tất cả số lươn và cá này rồi mang chúng ra con sông lớn phóng sinh hết để chúng có nơi rộng rãi bơi lội thỏa thích. Con sông ấy chảy đổ vào sông Dương Tử lớn rộng bao la mặc sức cho chúng di chuyển qua lại, an nhiên tự tại. Bạn nghĩ như thế nào?”

Trương Chi Đình đáp: “Tốt quá đi chứ. Để tôi giúp bạn một tay.” 

Đào Thạch Lương nói: “Nhưng mà tôi có ít tiền quá. Để xem, nếu chúng ta có thể kêu gọi thêm đông người đóng góp tịnh tài thì chúng ta sẽ phóng sinh được nhiều lươn và cá hơn.”

Trương Chi Đình đáp: “Ý kiến quá hay! Tôi sẽ cố gắng hết sức giúp bạn”. Thế rồi Trương Chi Đình tự nguyện đóng góp một lượng bạc và ông ta đến gặp các vị có thiện tâm quen biết kêu gọi họ tiếp tay giúp đỡ. Cuối cùng họ quyên góp được tám lượng bạc. 

Cả hai sĩ tử Đào và Trương vô cùng sung sướng. Họ mướn các nhân công đưa lên chùa và gặp nhà sư để sắp xếp công việc phóng sinh. Rồi họ mua hàng vạn con lươn và cá dưới hồ đem chúng ra ngoài sông thả hết. Về sau, hai người cũng quên bẵng sự việc phóng sinh những con lươn và cá đó; nhưng vào một đêm thu, ông Đào nằm mộng, ông thấy một vị thần đến nói một cách nghiêm chỉnh rằng: “Lâu nay hai sĩ tử đã có công đèn sách, nhưng rất tiếc quý vị thi không đậu. Hôm nay tôi đến báo cho hai ông biết tin vui là nhờ công đức phóng sinh thả hàng vạn con vật trở về cuộc sống thiên nhiên tự do; cho nên hy vọng trong kỳ thi này hai ông sẽ trúng tuyển. Hôm nay tôi đến chúc mừng sự thành công và tương lai giàu sang phú quý của quý vị.” 

Khi thức dậy, ông Đào đến kể cho ông Trương nghe về giấc mơ của mình. Ông Trương nói: “Thực kỳ lạ, tối qua tôi cũng nằm thấy điềm chiêm bao y hệt như vậy!” 

Đúng thế, vào năm đó, cả hai thư sinh ông Đào Thạch Lương và ông Trương Chi Đình đều thi đậu. Họ được bổ làm quan cao cấp trong triều đình và hai người biết rằng ngày nay đạt được danh vọng cao sang là do phước đức họ đã có lòng từ bi phóng sinh rất nhiều thú vật vô tội trước đây.
 
 
 

The Power Of Mercy 

Tashan Temple is one of the biggest temples in Kuichi, in China. Worshipers flock there, and so do many tourists and sightseers. One day two scholars came to the temple, T'ao Shihliang and Chang Chiht'ing. Tashan Temple had a big Free Life Pond, and when these two scholars saw the thousands of eels and fish swimming in the pond, they were touched. They wanted to do something, too.

“I'd like to buy these eels and fish and take them to the big river where they have more space to swim around. That river flows into the Yangtze River, so they'll have all the space they need. They'll be free for the rest of their lives. What do you think?” T'ao Shihliang asked.

Chang Chiht'ing said, “That's a good idea. Let me help.”

“I don't have much money. Let's see if we can get some more people to pitch in so we can set more eels and fish free.” 

“Great! I'll do my best,” Chang answered. Chang had an ounce of silver, so he donated that, and then he went to all the nice people he knew and asked them to help. All together, they collected eight ounces of silver that way. 

T'ao and Chang were happy. They hired some workmen and made arrangements with the monks in the temple. Then they took thousands of eels and fish from the pond and released them in the river. Later, they forgot all about freeing those eels, and fish but one night in the fall, T'ao had an odd dream. He dreamed that a god strode up and announced very formally: “You two gentlemen studied well but you were originally fated to fail all of the imperial examinations. Let it be known that because you have released thousands of animals and returned to them their natural freedom, you have earned great merit. You have earned enough merit to pass the imperial examinations. I have come to congratulate you on your coming good fortune.” 

When he woke up, T'ao went to tell Chang about his dream. “That's amazing!” Chang said. “I had exactly the same dream last night, too!” 

Sure enough, when they took the imperial examinations that year, both T'ao and Chang passed. They became important government officials, and they always remembered that their fortune came because they had been kind to dumb animals.
 
 

Thi Đậu Nhờ Phóng Sinh

Trần Tinh Viên ở Fuchow bên Trung Hoa kể cho mọi người nghe về câu chuyện ngày trước của ông như sau:

Một lần nọ, ông cùng ở trong nhóm bạn bè bất hạnh. Vài người may mắn thi đậu trở thành quan chức của triều đình, còn ông và những người khác đã rủi ro bị thi rớt. Ông và nhóm bạn của ông buồn rầu tổ chức một cuộc du ngoạn đến viếng thăm một ngôi chùa danh tiếng để uống rượu giải sầu.

Khi họ tới nơi rồi, ông Trần Tinh Viên thình lình đi bách bộ ra ngoài để hít thở không khí trong lành. Ông bỗng gặp thấy một người nông dân đang đánh đập một con trâu nước. Nhưng dù bị đánh đau đớn cách mấy, nó vẫn đứng lì một chỗ không nhúc nhích. Khi con trâu nhìn thấy ông Tinh Viên, mắt nó đổ lệ dầm dề. Ông Trần Tinh Viên hiểu rằng con trâu kêu khóc thảm thiết vì nó tự biết sắp bị lôi đến lò mổ để giết thịt và hẳn nhiên là không con vật nào muốn chết. Chứng kiến cảnh ngộ đau thương đó, ông Trần Tinh Viên tạm thời quên đi nỗi buồn thi rớt của mình và động lòng trắc ẩn, tưởng nghĩ đến con trâu nước khốn khổ. Ông liền đến hỏi người dắt trâu: “Ông muốn bán con trâu nước này với giá bao nhiêu?”

Người kia đáp: “Mười lăm cây lụa.”

Tức thì, Tinh Viên quay trở vào trong ngôi chùa nói với bạn bè: “Số tiền chúng ta chi ra còn thừa để dành cho cuộc đi chơi kỳ tới, tại sao chúng ta không dùng nó làm một việc phước đức nhỉ?”

 “Vậy các bạn nghĩ thế nào?”, Tinh Viên hỏi.

Rồi ông ta góp ý: “Hay là chúng ta xuất tiền ra mua con trâu nước đau khổ phóng sinh để tạo cuộc sống an lạc cho nó.” 

Một người bạn học đáp: “Không được đâu, số tiền mà chúng ta góp thu hôm nay là nhằm để dành chi cho cuộc đi chơi ngoài trời vào mùa hoa nở năm tới, các bạn không nhớ sao?”

Tinh Viên lại nói: “Vâng, nhưng mà cuộc vui liên hoan chỉ kéo dài trong vài tiếng đồng hồ rồi kết thúc. Còn chúng ta dùng số tiền này để cứu mạng sống của một con trâu. Các bạn nên suy nghĩ kỹ đi. Dùng tiền làm việc phước đức có phải là hữu ích hơn không các bạn?”

Các bạn của Tinh Viên đang suy nghĩ thì ông ta lại nói tiếp: “Đừng lo. Nếu các bạn bây giờ đồng ý xuất tiền để cứu mạng sống của con trâu nước này thì đến mùa thi cử hoa nở sang năm, các khoản chi phí thưởng hoa đãi rượu, để một mình tôi chi trả cho.”

Các bạn hỏi: “Có chắc không?”

Tinh Viên cương quyết đáp: “Tôi đã hứa là không bao giờ làm sai đâu.”

Mọi người thấy tâm ý của anh đã nhất quyết, bất đắc dĩ phải móc tiền ra đưa cho người nông dân để mua con trâu nước. Sau đó, họ dắt trâu tới ngôi chùa phóng sinh để nó sống tự do thoải mái giữa cảnh thiên nhiên tại đây.

Khi hoa bắt đầu nở báo hiệu mùa thi cử trở về, Trần Tinh Viên vẫn còn là một thư sinh nghèo, nhưng để giữ chữ tín với các bạn học, anh ta đem cầm một ít áo quần tốt nhất của mình, lấy tiền tổ chức tiệc rượu khoản đãi bạn bè như lời anh đã hứa.

Nhưng rồi kiếp sống thư sinh nghèo của Tinh Viên đã chấm dứt. Qua năm sau, ông đậu cao trong kỳ thi của triều đình, và được bổ nhiệm làm quan.

Về sau Trần Tinh Viên được thăng lên đến chức vị rất cao của triều đình với nhiều danh dự uy quyền, phú quý và giàu sang. Tinh Viên tin rằng ông đã gặp may mắn thi đậu là do ông đã làm phước cứu sống con trâu nước khốn khổ.
 
 
 

A Picnic Or A Life 

Ch'en Hsingyuan of Fuchow in China told his story:

Once there was a very unhappy group. Some of them had passed the imperial exams and become officials, but for some reason, or other had been demoted. Others had never managed to pass the exams in the first place. They were all so depressed they decided to go for a little excursion to a famous temple to cheer themselves up.

When they were there, Ch'en Hsingyuan happened to go out for a breath of fresh air. He saw a farmer whipping a water buffalo, but no matter how he whipped it, it wouldn't move. When the water buffalo saw Hsingyuan, it began to cry. Ch'en Hsingyuan realized that it was crying because it was being driven to the slaughter, and naturally no animal wants to die. Ch'en forgot his own sorrows in his sympathy for that poor water buffalo. He asked the farmer, “How, much do you want for your water buffalo?”

“The price of fifteen bolts of silk.”

Hsingyuan went back inside. “We've got money in the kitty for our next excursion, but why don't we put that money to a better use?”

“What have you got in mind?”

“Let's buy a doomed water buffalo and let it live out its life in peace.”

“But we were going to use that money for a big picnic during the flower season, don't you remember?”

 “Yes, but a party lasts only a few hours and then it's over. We could use the same money to save a life. Think about it. Which do you think is a better way to spend the money?”

His friends thought about it. Hsingyuan prodded them a bit: “Don't worry. If you all now agree to spend the money in order to save the life of this water buffalo, and when the flowers are blooming, I'll foot the entire bill for the picnic”.

“For sure?”

“You have my word for it.”

His friends saw that his mind was made up, so they got the money together and gave it to the farmer for his water buffalo. Then they gave the water buffalo to the temple and asked them to let it live out its natural life span there.

When the flowers started to bloom, Ch'en Hsingyuan was still just a poor student, but a promise is a promise, so he pawned his best clothes and hosted the picnic, just as he promised he would. 

But he wasn't a poor student much longer. The next year he placed very high on the imperial examinations and became an official.

Before long, he had won a very high place in the government, and enjoyed the honor, power, and fortune that go with the post. He was sure that he enjoyed such good luck because he had saved that poor water buffalo.

Bà Lão Khổng Thoát Nạn Nhờ Phóng Sinh 

Sự việc này xảy ra vào cuối năm vua Càn Long bên Trung Hoa khoảng vào cuối thế kỷ thứ mười tám.

Dân chúng tại vùng Nhuận Châu rất hiếu sát. Họ vui thích trong việc giết chóc. Không riêng những đứa trẻ và người lớn có tâm độc ác, mà những người già, phụ nữ và ngay cả những bé gái tánh tình cũng rất hung dữ. Trong vùng các em gái nhỏ không có nhiều, vì dân chúng ở đây thích con trai hơn. Khi sinh con mà là bé gái thì họ đem đi dìm nước cho chết không một chút tiếc thương. Họ không mấy quan tâm đến hành động tàn ác vì đã sát hại ngay những đứa bé mà chính là con đẻ của họ. Như vậy quý vị thấy rằng họ xem mạng sống con người chẳng hơn gì một con vật!

Người lớn dạy các em bé mỗi ngày đi bắt nhiều ốc đem bán hoặc để ăn. Những trẻ nít thường đi mò ốc, bắt con sò hay ếch nhái; và ngay cả những đứa bé nhỏ nhất cũng biết cầm dao sát hại các sinh vật. Khi cha mẹ gặp thấy con cái mình giết chóc thú vật, họ cười hãnh diện và nói: “Xem kìa, thằng con tôi có bản lĩnh ghê chưa!”

Khi còn nhỏ các em được nuôi dưỡng trong môi trường hiếu sát như vậy; chúng được mọi người cổ võ xem việc giết chóc những sinh vật như là một hành động tốt. Bởi vậy khi trưởng thành, chúng đã có ác tâm sát hại các loài vật không gớm tay.

Nhưng không phải tất cả mọi người ở Nhuận Châu ai cũng đều thích sát sanh hại vật như vậy. 

Trong số đó có một bà lão già tên Khổng rất nhân đức. Bà là người duy nhất không bao giờ biết sát sinh. Bà thường hay cứu thoát những con ốc bò đi xa bờ nước. Bà cũng không dám giết hại những con kiến nhỏ dưới chân. Các người hàng xóm trong vùng thấy bà làm như vậy đều cười chế nhạo và bảo rằng bà là con người kỳ cục không giống ai. 

Thế rồi, một đêm nọ, một ngư dân trong bọn họ nằm chiêm bao thấy hai vị quan viên mặc đồng phục màu đen lượm một cuốn sách ở cạnh bờ sông. 

Ông ta hỏi: “Đó là quyển sách gì vậy?” 

Vị quan đáp: “Cuốn sách ghi chép sự báo ứng nhân quả về những hành động thiện và ác của con người. Tất cả dân chúng ở đây mắc nhiều món nợ vì đã sát hại vô số chúng sanh. Vậy để tránh tai họa ông nên thận trọng cân nhắc trong mọi việc làm của ông!” 

Ông dân chài không mấy quan tâm nghĩ đến giấc mộng, vì ông vẫn thường hay sát sanh hại vật; nhưng năm ngày sau đó, toàn thành Nhuận Châu bị nước cuốn trôi đi hết trong một trận lụt lớn. Mọi dân chúng ở đây không ai kịp kêu cứu trước khi tất cả bị nhận chìm chết đuối cuốn theo dòng nước. 

Lạ thay, duy nhất chỉ có một mình bà lão Khổng may mắn thoát nạn. Vì một ngày trước khi trận lụt xảy ra, đứa cháu nhỏ nhất của bà bị cảm sốt. Bà đã bồng nó lên một ngôi đền trên núi để thắp hương cầu nguyện các thần linh chữa trị cho nó. Vài ngày sau, em bé hết bịnh, bà rời ngôi đền. Khi trở về đến nhà, bà thấy mọi nhà cửa trong thành bị nước cuốn trôi đi sạch, không còn gì cả. Chỉ có mình bà và đứa cháu nhỏ của bà may mắn được thoát nạn. Tất cả những người khác đều chết hết.
 

Old Lady Kung

This is something that happened during the later years of the reign of the emperor Ch'ienlung in China, towards the end of the eighteenth century.

The people in a place called Junchou were all mean. They actually enjoyed killing. Not just the boys and men were cruel, but the old folks, the women, and even the little girls were mean, too. There weren't many little girls, because the people there preferred boys. If they had a baby girl, they'd drown her and try again. They didn't care that they were killing their own babies, so you can imagine how they treated animals!

They taught their children to collect snails to sell and to eat. Kids gathered snails and clams and frogs, and even the littlest kids knew how to kill these animals with a knife. If a father or mother found their children mistreating animals, they would smile proudly and say, “What a smart kid I've got!”

Of course since the children there were brought up that way, they took it for granted that butchering animals was good, so when they grew up, they killed any animal they could lay their hands on.

But that's not to say that everybody in Junchou was rotten to the core.

There was one nice old lady named Kung. She was about the only person there who knew better than to kill animals. In fact, she used to save spirals that had wandered too far from the water. She saved a lot of ants from getting stepped on. All her neighbors laughed at her and said she was a nut.

One night a fisherman dreamed that two men dressed in black official uniforms picked up a book from the river bank.

“What's that book?” he asked.

“This is a record of good deeds and bad deeds. There are a lot of debts due for all you people's killing. You had better watch out!”

The fisherman didn't think much of the dream, because he had always killed things, but five days later, the whole city of Junchou was wiped out in a big flood. Most of the people there didn't even have a chance to yell for help before they drowned.

Only the old lady Kung escaped. The day before the flood, her littlest grandchild had come down with malaria. She took him to a temple in the mountains to burn incense and pray for the gods to cure him. A few days later, he was okay, so she left the temple. When she got home, she found the whole town was gone, and only she and her grandchild had escaped. Everybody else was dead.

Ông Vương Cắn Lưỡi Chết Vì Sát Hại Chim Sẻ

Ngày xưa có một người họ Vương sống tại đất Hoành Lâm, ở Trung Hoa. Gần Hoành Lâm có một vài đám ruộng lau, chim sẻ thường đến đậu ở đây. Vương nuôi một chú chim ưng hung dữ và huấn luyện nó kỹ lưỡng. Mỗi khi ông muốn bắt chim, ông làm một cái lưới rất lớn. Ông Vương mang lưới đến giăng ở đám đất lau sậy. Rồi ông thả chim ưng bay vào rừng lau. Khi thấy chim ưng đuổi bắt, chim sẻ hoảng sợ bay tứ tung và nhiều con bị sa vào lưới của Vương. Tuy nhiên người ta không thể sập bẫy giữ chim sẻ ở lâu trong lưới. Chúng thà cắn lưỡi cho chết còn hơn bị giam nhốt trong lưới. Nhưng ông Vương không muốn giữ chim trong lưới. Cho nên ông đã lấy một hòn đá lớn đè lên đầu của bầy chim sẻ. Rồi ông nhặt những con chết mang ra chợ bán dùng như thịt ăn. Đó là nghề sinh sống của ông Vương, và ông ta cũng rất hãnh diện về cái nghề vô cùng tổn phước này. 

Ông Vương là người hung dữ và tàn ác. Ông luôn luôn hành động theo ý thích của riêng mình. Ông không bao giờ muốn nghe lẽ phải. Nếu có ai sơ ý động chạm đến việc bủa lưới bắt chim sẻ của y thì nhất định y phẫn nộ thốt ra những lời nguyền rủa độc địa, hạ cấp rất chối tai. Ông Vương sẽ lầm bầm suốt cả ngày như vậy. Do đó mà người trong làng, ngoài làng đều biết tiếng ông và không ai là không ngán ông ta.

 Về sau, ông Vương mắc một chứng bệnh kỳ quái mà các thầy thuốc chưa từng gặp. Ông cảm thấy đau đớn khắp cả thân thể không chịu nổi. Ông nằm trăn trở trên giường kêu rên thảm thiết. Ông năn nỉ van xin các thầy thuốc đến cứu giúp ông, nhưng tất cả đều bó tay không ai có thể chữa trị được. Cái tên Vương hung bạo tàn ác đã không còn kiêu căng hống hách nữa. Khuôn mặt của ông bị hành hạ giày vò vì đau đớn. Hễ gặp ai thì y cũng khóc lóc rên rỉ và năn nỉ: “Xin thương xót tôi, cứu giúp giùm tôi!” Nhưng mọi người đều chịu thua không biết phải làm sao. Người thân cận bảo tiếng nói của ông phát ra y hệt như tiếng kêu đau thương của con chim sẻ đang ở trong lưới van xin ông tha mạng sống, đừng giết nó tội nghiệp.

Sau mấy ngày mắc chứng bệnh nan y kỳ quái, và trong sự quằn quại đau đớn cùng cực, ông Vương đã cắn đầu lưỡi của mình dần dần cho đến khi nhắm mắt. Ông bị quả báo chết một cách khủng khiếp vì lúc sống ông đã gây nhân ác giết nhiều chim sẻ.
 
 
 

Wang Lost His Tongue 

Wang was his name. He lived in Henglin of China. Near Henglin were several acres of reeds. A lot of sparrows lived there; Wang raised a vicious eagle, and trained it very carefully. When he was ready, he made a very big net. He took it to the reed patch. He loosed his eagle, which flew back and forth above the reeds. When the sparrows saw their natural enemy, they flew back and forth in panic, and a lot of them blundered into Wang's net. Of course you can't keep a trapped sparrow long. It will commit suicide by biting off its own tongue rather than live in a cage. But Wang didn't want to raise them in a cage. He crushed their heads with a big rock. Then he took their bodies to the market to sell as meat. This is how he made his living. He was very proud of this trick.
 
 

Wang was vicious and cruel. He always wanted to have his own way. He never listened to reason. If anybody accidentally touched his sparrow net, Wang would curse him with all the terrible, nasty names and words he could think of. He would keep cursing that person all day long. So everybody around knew him, and they detested him, too.

He finally came down with some strange disease that the doctors had never seen. His whole body ached. He rolled this way and that on his bed. He groaned and moaned and begged the doctors to help, but they couldn't figure out how to cure him. His high handed old bullying ways were gone. His face was pinched from pain. Whenever anyone came, he whimpered and whined, saying, “Have mercy on me! Help me, please!” But nobody knew what to do. His neighbors said he looked and sounded just like a trapped sparrow begging for its life.

After several days, Wang was in such agony that he chewed off his own tongue and died. He died a horrible death because he had lived a horrible life.

Một BữaTiệc Sinh Nhật Lý Tưởng

Vào thời nhà Minh (1368-1661) tại Thượng Hải ở Trung Quốc có cụ bà Hứa là thân mẫu của quan Hàn Lâm Tích Dư.

Cả đời, bà ăn chay trường. Bà ưa làm việc thiện, giúp đỡ những người nghèo khổ. Mỗi ngày bà đều có hai thời công phu tụng kinh niệm Phật buổi sớm và buổi chiều, chưa hề bỏ sót ngày nào.

Bà hết lòng lo chăm sóc cho con cái và mấy đứa con cũng ăn ở rất hiếu thảo với bà. Nhờ vậy mà gia đình mẹ con bà sống vô cùng hạnh phúc.

Vào năm 1637, cụ bà Hứa tổ chức lễ mừng sinh nhật tuổi thọ lục tuần. Lễ mừng thọ 60 tuổi rất quan trọng đối với người Trung Hoa, nhưng bà Hứa không tổ chức lễ với chiếc bánh mừng sinh nhật và những cây đèn cầy. Trước lễ mừng thọ lục tuần ba ngày, bà khuyên bảo các con lấy thức ăn và tiền bạc đem bố thí cho những người nghèo khổ ở trong làng.

Đến ngày lễ khánh tuế, đông đảo dân nghèo đến nhà bà và tất cả được đãi một bữa tiệc thịnh soạn. Các thức ăn toàn là đồ chay lạt và rất ngon. Mọi người được ăn uống no nê thỏa thích.

Các bạn bè và thân nhân của bà cụ Hứa cũng đến tham dự. Nhưng người Trung Hoa không tặng quà trong ngày lễ sinh nhật, mà họ thích tài thí, cho nên bà cụ Hứa đã chi ra một số tiền để tạo phước đức trong ngày lễ mừng tuổi thọ lục tuần. Bà gọi con Tích Dư đến bảo: “Con lấy tiền này in kinh Pháp Hoa để gửi biếu các đạo hữu và thân nhân.”

Vào thời đó việc ấn loát rất khó khăn. Phải mất nhiều công sức mới in được một cuốn kinh. Muốn in kinh, người ta khắc quyển kinh đó lên bản gỗ, dò đúng từng chữ và từng trang. Vì cuốn kinh Pháp Hoa quá dài cho nên phải mất ba năm mới khắc bản xong rồi đem in.

Cuốn kinh in xong đúng vào ngày lễ chúc thọ bà cụ Hứa 63 tuổi. Nhân dịp này bà đã mời nhiều bà con và thân hữu đến nhà dự một bữa tiệc sinh nhật khác của bà, và sau đó bà tặng cho mỗi người một quyển kinh Pháp Hoa.

Bà cụ Hứa sau này sống rất trường thọ. Thân thể bà vẫn khang kiện, mạnh khỏe, ăn ngon, ngủ ngon. Mặc dù tám chục tuổi, người ta trông bà vẫn còn trẻ như mới hơn sáu mươi. Con cháu của bà cụ bảo rằng nhờ tất cả mọi người ăn chay trường, và bà cụ Hứa đã làm nhiều việc lành cho nên đại gia đình con cháu nhiều đời sống giàu sang phú quý và hạnh phúc. Bà cụ sống thọ đến hơn chín mươi tuổi, và đã qua đời một cách an lành, không có đau ốm, bệnh tật gì hết.
 

An Ideal Birthday Party

Granny Hsu was the mother of the imperial scholar Hsiyu. They lived in Shanghai, during the Ming dynasty (1368-1661) of China.

Granny Hsu was a lifelong vegetarian. She enjoyed doing good deeds. She did all she could to help the poor. Every morning and evening she practiced her Buddhist devotions, and she never missed a day.

She was kind to her children, and her children were very good to her. So they had a happy family.

In 1637, Granny Hsu celebrated her sixtieth birthday. The sixtieth birthday is important for Chinese, but she didn't celebrate with a cake and candles. Three days before her birthday, she had her children prepare food and money for all the poor people in the area.

When the big day came, the poor people crowded around her house and everybody had a great time. Of course, the feast was all vegetarian dishes, and were they delicious! Everybody was stuffed.

Granny Hsu's friends and relatives all came, too, but Chinese don't give presents at birthdays, they give money. Granny Hsu got a whole pile of money for her birthday. She called Yuhsi to her. “Take this pile of money and print the Lotus Sutra for these friends and relatives.”

In those days, printing was very difficult, and books were hard to come by. Most books were printed by carving the text on boards, word by word, page by page. The Lotus Sutra is pretty long, so it took three years to finish.

The Sutra was ready just in time for her 63rd birthday, so she invited all her friends and relatives to another birthday party, and this time, she gave every one of them a copy of the Lotus Sutra.

 Granny Hsu lived for a long time. She was still lively and healthy at eighty, and she always had a good appetite. Everybody said she didn't look a day over sixty. Her children and grandchildren said they were so happy and prosperous because they were all vegetarians, and Granny Hsu had done so many good deeds. She lived to be over ninety years old, and died cheerfully, without any sickness. 

Sự Sống Là Qúy Báu 

Ngày xưa tại Tô Châu ở Trung Hoa có một người tên Vương Đại Lâm. Suốt đời ông thương yêu các sinh vật. Ông thường mua các thú vật để phóng sinh, giải cứu chúng thoát khỏi cảnh chim lồng cá chậu.

Khi nào ông thấy mấy đứa trẻ trong làng bắt các loại cá chim hoặc những con sâu bọ, ông liền cho tiền bảo chúng thả hết các sinh vật đó ra. Ông khuyên bảo các em: “Trăm ngàn lần, các em không nên giết hại. Các em có thấy thực là hạnh phúc biết bao khi những con chim nhỏ được tự do bay nhảy ở trong rừng không? Rồi chúng bị bắt, các em có nghĩ cha mẹ chúng sẽ đau khổ biết chừng nào! Con cá trong nước cũng vậy. Chúng bơi lội qua lại trông thực đẹp mắt. Tại sao các em bắt chúng, để chúng phải chết đau khổ? Vì thế, các em không nên sát hại chúng.”

Sau đó, các em nhỏ về nhà thuật lại với cha mẹ chúng những lý lẽ ấy khiến cha mẹ chúng cũng rất cảm động.

Ngày nọ, ông Vương bị đau nặng! Ông mắc một chứng bệnh nan y khó chữa trị. Các thầy thuốc bảo thân nhân chuẩn bị đi mua quan tài lo việc chôn cất ông. Vào lúc hấp hối sắp lìa đời, ông mơ màng nghe tiếng nói của thần linh. Ông nửa tin nửa ngờ.

Thần bảo: “Này Vương Đại Lâm, giờ phút ông từ giã cõi trần đã đến. Nhưng vì ông thường hay phóng sinh nhiều thú vật cho nên chính ông đã cứu được mạng sống của ông. Ông sẽ chưa chết bây giờ.” Ông Vương mở mắt, nói với người thân trong gia đình rằng: “Ông còn sống chưa chết”. Ông rời khỏi giường và lành bệnh hẳn! 

Rồi ông Vương không chết. Về sau, ông mãi sống thọ đến 97 tuổi. Bốn đời con cháu, chắt, chiu đều hòa thuận cùng sống chung trong một đại gia đình hạnh phúc.

Ông Vương Đại Lâm được may mắn như vậy là hoàn toàn nhờ ông có lòng từ bi không giết hại các sinh vật và tin tưởng rằng mọi sự sống là vô cùng quý báu.
 

Life Is Precious 

Long ago, a man called Wang Talin lived in Suchow of China. All life was precious to him. He bought animals and released them from their cages.

Whenever kids in his village had caught fish or birds or even bugs, he paid them to let these animals go. He told them, “It's not good to kill. Don't you see how happy the birds are in the forest? When you catch them, just think how worried their parents are! Look how happy the fish are in the water. They swim back and forth. They are beautiful to watch. Why do you have to catch them and put them to death? You really shouldn't kill!”

These kids would go home and tell their parents what Wang had told them. Their parents would see the point, too.

Then Wang got sick. He had an incurable disease. The doctors told his family to dig his grave. Just as he was dying, he seemed to hear a god talking to him. He didn't dare to believe his ears!

The god told him, “Wang Talin, it is time for you to die.

But you have saved many lives, so you have saved your own life, too. You will not die now.” Wang opened his eyes. “I'm not dead yet!”, he told his family. He got out of bed. His disease was gone!

Wang did not die then. He lived to be 97 years old. His children, grandchildren, great-grandchildren, and great-great- grandchildren all lived together with him in one big, happy family.

Wang was so lucky because he had a kind heart and believed that all life is precious. 
 
 

Thân Ngưòi Với Đầu Bò

Diệp A Tam trở nên giàu có nhờ bán thịt bò. Ông ta là tên đồ tể chuyên nghiệp và là một thương gia khôn ngoan. Cho nên ông rất hãnh diện với cái nghề ác đức này. Ông nguyền rủa chửi bới những người chống đối việc ăn thịt bò.

Ông thường nói với kẻ khác: “Xem này, làm đồ tể bán thịt thì có gì là không tốt nào? Chẳng phải hiện giờ nhà tôi thứ gì cũng có hết đó sao?”

Bạn bè khuyên bảo nói: “Ông làm giàu với máu thú vật. Ông nên đổi nghề khác đi.”

Ông đáp: “Bạn muốn tôi thất nghiệp sao? Đây là cái nghề thu lời nhiều nhất của tôi. Không những tôi làm nghề này mãi cho tới mãn đời mà tôi còn dạy con cháu sẽ kế thừa nghề này sau khi tôi chết. “Hễ có tiền là tốt. Trên thế gian này có gì hơn tiền bạc nào. Tôi không tin luật nhân quả báo ứng viển vông. Đối với tôi, không có gì hơn đồng tiền dính máu.”

Nhưng rồi một hôm, Diệp A Tam ngã bệnh và sắp lìa đời. Qua ngày sau, dưới hai chân ông sưng phù lên với những vết bầm tím. Ông ngồi dậy và rời khỏi giường. Thân nhân trong gia đình cố gắng ngăn chận giữ ông lại, nhưng ông vẫn bước ra khỏi nhà, vừa đi vừa nói lảm nhảm.

 Vợ con ra đường đi theo sau ông đến giữa khu phố. Tại đây ông chận giữ những khách bộ hành lại và nói với họ rằng: “Vua Diêm Vương dưới địa ngục ra lịnh cho tôi về nói với mọi người chớ có làm các việc ác. Và ngàn vạn lần không nên sát sinh hại vật.

“Quý vị không cảm nhận được những hình phạt bị tra khảo khủng khiếp mà tôi đã nếm mùi trải qua ở cảnh giới Địa Ngục. Tôi mong được tái sinh trở lại dương thế để sống những ngày bình an, nhưng rất tiếc tôi đã hành động nhiều điều ác. Tôi đã giết bò bán để làm giàu và đây là tội lỗi sâu nặng của tôi. Phần dưới thân thể của tôi đã bị các tên cai ngục ở cõi Âm Ty hành hạ đánh đập tàn nhẫn đến phải sưng phù lên. Do tâm độc ác giết hại thú vật đã khiến tôi phải chịu quả báo khổ đau nơi cảnh giới địa ngục.”

Các bạn bè của Diệp A Tam đều xót xa, thương hại tội nghiệp cho số kiếp bị đọa đày của ông. Rồi thì họ trông thấy đầu người của ông biến thành cái đầu bò, do quả báo của lòng tham và tâm ác độc giết hại nhiều bò của ông trước đây gây ra.
 
 
 

Bull’s Head 

Yeh Ahsan had made a fortune in beef. He was a skilled butcher and a clever businessman, so he was quite proud of himself. He scoffed at taboos against eating beef. 

Ha! Who says there's anything wrong with being a butcher? Look at me! I'm a butcher, and I have everything now!”

Some of his friends gave him good advice. “You're building your fortune with blood. Quit while you're ahead. Go into some other line of work.”

“Are you kidding? This is a great job. I'm going to do this for the rest of my life. Not only that, but my children and grandchildren will carry on after me. “Think of all the money we'll make! What could be better than money? You may talk about your superstitions, but for me, there's nothing like cold cash.” 

But then Yeh got sick and almost died. The next day, though, he didn't die, but his bottom swelled up and he was covered with bruises. He sat up and got out of bed. His family tried to stop him, but he walked out the door, muttering all the way.

His wife and children followed him all the way to the center of town. There he stopped passers-by and told them, “By order of His Majesty the King of Hell, I am here to tell you to do no wrong. Kill no living creatures.

“You have no idea of the tortures I am sentenced to undergo in Hell. I wish I were alive again to spend my days peacefully under the sun, but I have committed too many crimes. I have made a fortune in beef, and this is my own fault. My bottom has been beaten so brutally that it is all swollen. My hard heart has doomed me to suffer the torments of Hell.”

His friends were very sad for him. Then they saw that his head had been replaced with a bull's head, as a warning of the dangers greed and wickedness can cause.

Giết Ba Ba Bị Quả Báo

Thịt ba ba ở nước ngọt là món ăn tuyệt ngon của ông Trịnh Lão sống tại An Cảng huyện Đan Hồ, ở Trung Hoa. Ông thích ăn thịt ba ba vì ba lý do. Thứ nhất, y bảo thịt của nó là vừa phải, không quá cứng và quá mềm. Thứ hai, dùng thịt ba ba ngủ rất ngon giấc. Thứ ba, ăn vào bổ tim và bổ thận. Cho nên, trong hầu bao có bao nhiêu tiền ông đều trút hết mua ba ba đem về nấu ăn mà không hề tiếc rẻ.

Một hôm, Trịnh Lão nằm mộng thấy một người mặc áo đen đến bảo: “Xin ông làm phước hãy tha tôi, đừng giết tôi tội nghiệp!” Vị ấy quỳ cúi trước Trịnh Lão năn nỉ: “Xin tha mạng sống”. Điều kỳ lạ là sau khi thức giấc, ông được vợ báo cho biết rằng bà cũng thấy một giấc mộng giống như thế.

Sáng hôm sau, một ngư ông đem tới bán một con ba ba to tướng mập mạp ông vừa mới bắt được. Trịnh Lão rất vui mừng, trả tiền giá cao cho người đánh cá để mua con ba ba. Và y hoan hỷ bảo vợ: “Bà đem nó nấu để tôi đánh chén nhé.”

Vợ ông nói: “Hãy khoan đã! Vậy tướng công quên giấc mộng khi hôm rồi sao?”

Y dõng dạc đáp: “Ồ, cảnh trong mộng là giả. Hơi sức đâu mà bà tin những chuyện mộng mị” .

Vợ y nói: “Theo thiếp nghĩ, khi hôm thấy người mặc áo đen chắc hẳn không phải là điềm tốt. Hay là tướng công đem thả nó đi?”

Y cười nhạt rồi bảo: “Cái gì? Đã đến tay rồi mà bà bảo tôi đem thả nó đi đâu? Hừ, đúng là ý kiến vớ vẩn của đàn bà!”

Không bàn luận gì thêm nữa, ông Trịnh vào bếp nấu thịt con ba ba. Rồi y đánh chén nhậu thưởng thức từng miếng thịt của nó. Sau khi ăn uống xong, ông đứng dậy đi tắm.

Vợ y ngồi chờ mãi rất lâu ở ngoài buồng tắm nhưng không thấy ông trở ra. Bà vợ kê tai chăm chú lắng nghe nhưng không nghe tiếng nước tắm rửa gì cả. Vợ y bèn gõ cửa , nhưng ông không trả lời.

Cuối cùng, bà vào trong để xem sự việc như thế nào. Vừa mở cửa, thì hỡi ôi, bà nhìn thấy trong bồn tắm toàn là máu. Thân xác chồng bà, ông Trịnh Lão, rã tan trong bồn nước như con ba ba bị nấu luộc trong nồi nước xúp. Và xương thịt không còn gì cả mà chỉ thấy rơi sót lại một ít lông tóc mà thôi.
 

Cooked Turtle 

 Fresh water turtle was the favorite food of Cheng Lao, who lived in Ankang, Tant'u, in China. He loved to eat fresh water turtle for three reasons. First, he said the flesh was just right, not too firm and not too soft. Second, he slept better after eating turtle. Third, he thought turtle meat must be good for the heart and kidneys. So whenever he had enough money in his pocket, he'd go buy a turtle to cook.

“Spare me, please! Be a nice guy and don't murder me!” That's what someone dressed in black said to him in a dream. He knelt in front of Cheng Lao and pleaded for his life. The funny thing was that after he woke up, Cheng found that his wife had had the same dream.

That morning, a fisherman came to sell a big, fat fresh water turtle he had caught. Cheng Lao was delighted. He paid the fisherman for the turtle, even though the price was high. “Cook it!” he gladly sang out.

“Just a minute,” his wife said, “Have you forgotten our dream last night?”

“Ah, that was just a dream. You can't believe everything that pops up in a dream.”

“But I don't think that a man dressed in black could be bringing any good news. Look, husband, why don't you just let this turtle go?”

“What? You want me to let a turtle go when it's only a step away from the kitchen? You woman sure have some weird ideas.”

With that, Cheng walked into the kitchen and cooked that turtle. Then he ate it and enjoyed every bite. But for some reason, after he finished, he decided to take a bath.

His wife waited and waited outside the bathroom, but her husband didn't come out again. She listened carefully. She didn't hear him washing. She knocked on the door, but he didn't answer.

Finally, she went in to see what was going on. When she opened the door, she saw the bathtub was full of blood. Her husband had dissolved into the bath water like a turtle cooked into soup, and there was nothing left of him but his hair!
 
 

Loài Thủy Tộc Trả Ơn

Ông Lý Cảnh Văn là một người rất nhân từ. Hằng ngày ông thường ra bờ sông hỏi các ngư phủ: “Hôm nay mấy chú bắt được thứ gì đó? Cá, cua hay là ba ba?” Vừa hỏi, ông vừa đưa tay vào túi quần lấy tiền ra mua hết tất cả loài thủy tộc đó rồi mang chúng đi phóng sinh. Người ta nghĩ bởi ông có nhiều tiền cho nên mới phung phí tiền bạc như vậy. Thực ra ông vốn không phải là người giàu có gì, nhưng vì ông muốn làm phước phóng sanh giải cứu cho những con vật bất hạnh đó.

Sau khi phóng sanh những con cá, cua và ba ba xuống nước, ông sung sướng cười và nói: “A, nay chúng mày được tự do rồi đấy!” Ông cảm thấy vô cùng hạnh phúc suốt cả ngày hôm đó.

Ông Lý là nhà hóa học, chế thuốc, tâm lý học và cũng là một triết gia. Ông thường hay thử nghiệm các loại hóa chất xa lạ. Đôi lúc ông nuốt, uống các hóa chất đó vào để xem biết kết quả của chúng sẽ ra sao. Cuối cùng ông bị trúng độc. Trên lưng ông phát sinh một ung nhọt lớn và không thuốc nào có thể chữa lành. Cái mụt nhọt đã hành hạ ông đau đớn suốt đêm không ngủ được.

Ông lăn qua trở lại trên giường. Và nằm xoay hướng nào lưng ông cũng cảm thấy đau nhức. Trong lúc hôn mê, ông mơ màng thấy những con cá, cua và ba ba đến dùng nước bọt thoa vào mụt nhọt của mình. Chúng liếm trên lưng đau bệnh của ông và ông cảm thấy vô cùng dễ chịu. Trong một thời gian ngắn, cái mụt nhọt đau đớn thấu xương kia không còn nhức nhối nữa và cái ung nhọt trên lưng ông trở nên lành hẳn. Ông phấn khởi nhảy xuống giường mừng rỡ nói: “A, nay tôi có thể đi đứng được rồi! Tôi đã mạnh khỏe không còn ốm đau gì nữa!”

Vị thầy thuốc cũng ngạc nhiên không tin điều đó. Bởi lẽ không có ung nhọt nào lở loét hôi thối mà có thể chữa lành mau như thế! Nhưng cái mụt nhọt sau lưng ông Lý rõ ràng nay đã biến mất, và mọi chất độc trong thân thể ông cũng không còn. Thực tế là hiện tại ông thấy khỏe mạnh hơn thời gian trước lúc ông đau bệnh.

Vào cuối đời cuộc sống trường thọ của ông Lý Cảnh Văn, khi nào có tiền ông ra chợ hỏi một cách nhã nhặn các ngư phủ hôm nay nếu có bắt được cá, cua hay ba ba gì thì ông lấy tiền ra mua hết và mang chúng đến bờ sông phóng sinh tất cả. Với nụ cười hiện ra trên nét mặt hân hoan, ông vui vẻ nói: “Giờ đây, chúng bây được giải thoát rồi đó!” và ông nhìn chúng tự do bơi lội dưới nước cho đến khi con cá, con cua, và ba ba cuối cùng không còn trông thấy nữa. Sau đó, ông rảo bước trở về nhà với nỗi lòng tràn đầy hạnh phúc.
 

Look, Look, They’re Free Again

Li Chingwen was very kind. He would go to the shore and ask the fishermen, “What have you caught today? Fish? Crabs? Turtles?” Then he would pull out his money and buy the fishermen's catch, and let all those fish and crabs and turtles go free. Maybe you think he had a lot of money to throw away, but actually, he wasn't rich. He just enjoyed saving doomed animals. 

 Whenever he let those animals go, he would smile happily and say, “Look, look, they're free again!” He would be happy for the rest of the day.

Mr. Li was a chemist, a psychologist and a philosopher all in one. He experimented with all sorts of unknown chemicals. Occasionally he even swallowed some of them to see what would happen. You can guess what happened. He ended up poisoning himself. He got a great big boil on his back, and no medicine could cure it. It hurt so much he could barely sleep at night.

He was tossing and turning in bed. No matter which way he lay, his back hurt. Then he seemed to see fish and crabs and turtles blowing bubbles across his back. They licked his back and he felt indescribably comfortable.

In a short time, his aching bones stopped aching, and his back was all right. He jumped out of bed. “Wow, I can walk! See, I'm okay again!”

The doctor couldn't believe it. No boil that bad could be cured so quickly! But the boil was gone, and all the poison was out of his system. As a matter of fact, he was even healthier than he had been before his sickness.

For the rest of his long life, whenever Li Chingwen had a bit of money, he went to the market and politely asked the fishermen if they had caught anything-fish? crabs? turtles? Then he would get out his money and take the fish and crabs and turtles to the shore and let them go. With a big smile on his face, he would say: “Look! Look! They're free again!” and watch until the last one was out of sight. Then he would turn and walk home happily.
 
 
 
 

Giết Hại Lươn Bị Quả Báo 

Trong cuốn sách “Lòng Từ Bao La”, Mảnh Bình An tiên sinh có kể một câu chuyện như sau:

Tại vùng Tô Châu ở Trung Hoa có một cái quán ăn nổi tiếng về món mì lươn. Chủ nhân của quán, Đới Đại Phan là một con người xấu xa. Y rất tàn ác và ích kỷ. Hàng quán của ông rất đắc khách không ai sánh kịp là vì y có nghệ thuật nấu lươn rất độc đáo.

Y đem lươn bỏ vào trong một cái chảo và nấu những con lươn còn sống với các cây đinh nhọn. Ông bắc cái chảo lên bếp lửa, những con lươn bò quanh cố gắng thoát ra ngoài, bị đinh nhọn cắt đứt thân thể. Máu đỏ của lươn trộn thấm với mì và biến thành một món ăn khoái khẩu thơm ngon tuyệt hảo đối với nhiều thực khách.

Một hôm, Đới Đại Phan đang tính tiền nơi bàn toán, y ngả đầu ra sau cười đắc chí và nói: “Ta thu nhập càng ngày càng khấm khá nhỉ!”

Đới Hỷ Tín, con trai của y nói: “Ba ơi, chúng ta đổi nghề khác đi ba. Làm tiền bằng cách này, sao thấy tàn nhẫn quá, mặc dù chúng ta trở nên giàu có.”

Đới Đại Phan mắng con: “Cái thằng nhỏ u mê kia! Sống ở đời có ai mà chẳng ham tiền? Mày đi đi, đổi nghề gì nào? Đổi nghề khác thì có được nhiều lợi như thế này không? Mày con nít ăn nói hồ đồ.”

Thế rồi, một ngày kia. Đới Đại Phan đi đâu không thấy về. Người con, Đời Hỷ Tín đi tìm kiếm cha khắp nơi. Cuối cùng, một người hàng xóm lại báo tin: “Họ đã tìm thấy xác ông ở dưới sông.”

Đới Hỷ Tín liền chạy ra bờ sông gặp mọi người dân làng đang đứng nhìn thấy một cảnh tượng thật khủng khiếp. Hàng nghìn con lươn bu lại cắn và nhận chìm thân thể ông Đới Đại Phan xuống nước cho đến chết.
 

Executed By Eels 

In “A Record of Wide Love,” Meng P'ingan tells this story:

In Suchow, in China there was a restaurant that specialized in eel noodles. The boss, Tai Tap'an, was a nasty man. He was cruel and selfish. His restaurant was more successful than any of his competitors' because he thought up a very ingenious way to cook the eels.

He lined the inside of the steamers the eels were cooked in with nails, and put the eels in alive. When the steamers were put over the fire, the eels would move around trying to get out, and cut themselves open on the nails. Their blood would go into the noodles, and many customers thought the taste was excellent.

One day Tai was counting up his money on his abacus. He threw his head back and laughed, “Ha, ha, ha! I am getting rich!” 

 “Papa,” his son, Tai Hsihsin, said, “Let's go into some other business. It's too cruel to make money this way, even if we are getting rich.”

“Dummy! What is there to live for besides money? Go on with you. Some other business? What other business can you make so much money in? You kids are full of nonsense.”

One day Tai Tap'an was nowhere to be found. Tai Hsihsin looked everywhere for him. One of his neighbors came running up and said, “We've found him! Quick, he's in the river!”

Tai Hsihsin ran to the bank where all the villagers were standing and looking at the strange sight. Tai Tap'an had been drowned by thousands of eels which held him under water until he died.
 
 

 Quét Ốc Gieo Mầm Phước

Vào năm 1567, Hàn Thế Năng ở Trường Châu bên Trung Hoa, ban đêm nằm mộng thấy một vị thần mặc áo giáp vàng đến bảo: “Ngươi sắp được hưởng vinh lộc của một viên quan cao cấp nhất triều đình, ta đến chúc mừng ngươi.” 

Trong giấc mộng, Thế Năng tỏ ra nghi ngờ không dám tin. Ông hỏi vị thần: “Lý do tại sao vậy?” 

Vị thần bèn trình bày “một sự kiện công đức như sau: “ Nhân vì ông nội của ngươi là Hàn Vĩnh Thung xưa kia nhà nghèo. Mặc dù làm lụng không đủ nuôi gia đình, nhưng ông ưa thích phóng sinh. Mỗi buổi sáng trời rạng đông, ông cầm chổi đến dòng suối bên cạnh nhà. Như ngươi biết là vào ban đêm có nhiều con ốc từ suối nước đã bò lên bờ đi rất xa. Ông nội ngươi dùng chổi quét gom những con ốc đó lại rồi đem thả chúng xuống dòng suối để bảo vệ mạng sống cho chúng. Hơn nữa cũng tránh cho người ta khỏi giẫm đạp chúng chết. Đôi khi ông quá nghèo không có tiền mua thức ăn, nhưng ông vẫn say sưa quét ốc dọc theo bờ suối nhiều dặm đường quên cả bụng đói. Nhờ vậy mà ông nội của ngươi đã cứu sống hàng vạn con ốc. 

“Thấy ông nội ngươi làm như vậy, nhiều người cười, chế nhạo nói: Tại sao ông phung phí thì giờ làm một công việc vô ích như vậy? Người khác lại bảo: Nếu đói bụng tại sao ông không nấu ốc để ăn? Mọi người đều biết rằng ốc luộc là món ăn rất ngon! Phần đông ai cũng châm biếm nói ông là khùng điên, nhưng ông nội của ngươi không mấy bận tâm đến lời chê bai của thiên hạ. Ông chỉ biết mình đang làm việc tốt là được. Ông nghĩ không cần chú ý đến việc người ta bàn tán xầm xì về ông. Huống nữa, mỗi khi ông đem hàng trăm con ốc thả xuống dòng suối để phóng sinh, ông thấy trong lòng mình dâng lên một niềm vui khó tả. Ông cảm thấy vô cùng hạnh phúc, và sự hạnh phúc này thực sự không tiền bạc nào có thể mua được. 

“Ông nội của ngươi đã hoan hỷ làm công việc phước đức này kéo dài đến hơn bốn mươi năm. Ông đã phóng sinh cứu sống hàng ngàn vạn con ốc; nhờ vậy mà không những riêng ông hưởng phước đức, mà âm đức ấy còn để lại cho con cháu nhiều đời sau nữa. Và chính ngươi cũng sẽ hưởng được việc làm phước của ông nội ngươi.” 

Vị thần mặc áo giáp vàng nói xong thì biến mất. Kể từ sau giấc mộng ấy, Hàn Thế Năng càng gắng sức làm nhiều việc thiện hơn nữa; quả nhiên sau này ông ngày càng được thăng quan tiến chức. Và cuối cùng ông được bổ nhiệm làm quan đến chức cao nhất trong triều đình Trung Hoa. Có lần ông được vua cử đi sứ sang Triều Tiên. Ông Hàn Thế Năng có địa vị, quyền thế, và con cháu ông nhiều đời sau đều hiển đạt thành danh cả. Được như vậy chính do ông nội của ông là người nhân đức đã cứu sống hàng vạn con ốc.
 
 
 

Sweeping Snails

In 1567, Han Shihneng of Ch'angchou, in China dreamed that a god in shining golden armor told him, “Congratulations! I bear good news. You will be promoted to the highest rank in the government.”

Even though he was dreaming, Han couldn't believe it. “Why is that?” he asked the god.

“It's like this,” the god said. “Your honored grandfather, Han Yungch'un, was poor. Yet even though he did not have enough money for his family, he delighted in releasing animals. Every morning when the sun comes up, he goes to the stream near your house with a broom. You know those snails and how they wander away from the stream at night. Your grandfather sweeps up and puts them back into the stream where they're safe, and nobody will step on them by accident. Sometimes when he was too poor to buy anything to eat, he would sweep the stream for miles to keep his mind off his hunger. In this way, he saved thousands and thousands of snails.

“People used to laugh at him: Can't you find anything better to do with your time? Others asked: If you're so hungry, why don't you eat the snails?” Everybody knows they're tasty! Most people just sneer and call him a fool, but he doesn't mind a bit. He just does what he feels is right. He doesn't think it's necessary to pay attention to what people say about him. And anyway, every time he puts the snails safely back into the water, he has a wonderful feeling of satisfaction. He feels happy, and that kind of happiness can't be bought with any amount of money.

“Your grandfather has done this for over forty years now. He has saved so many lives that not only has he earned great fortune for himself, but also his luck will carry over to his children and grandchildren for many generations. You will benefit from your grandfather's kindness.”
 
 

There the dream stopped. Han Shihneng threw himself into his work, and sure enough, he gradually rose to higher and higher posts, until he finally reached the highest position in the whole Chinese empire. He was even sent to Korea on a special mission. He was important and powerful, and his family prospered for many generations. This was because his grandfather had been such a kind man.
 
 

Giết Trâu Bị Quả Báo Nhãn Tiền 

Cánh tay da màu đồng thau lực lưỡng. Mặt mày râu ria với cặp mắt đỏ ngầu lộ ra vẽ hung khí. Đó chính là Cổ Yến Long, nổi tiếng khắp nơi như là vị vua đồ tể giết hại thú vật. Mọi người sợ Cổ Yến Long còn hơn sợ cọp. Cho nên người ta gọi y là “Hung Thần Sát Sinh”. 

Ông Cổ có hai người con. Chúng giống cha cũng hung dữ và thô lỗ. Những người hàng xóm đều cẩn thận tránh xa. Mẹ của chúng, bà Cổ cũng thiện nghệ trong việc mổ trâu. Bà có thể giết trâu nhanh nhẹn và khéo tay chẳng thua kém gì ông chồng. 

Gia đình tàn ác này sống trong một ngôi nhà lớn bằng gỗ với một ít đồ đạc đơn sơ. Vợ chồng Yến Long ngủ trên cái giường bằng đồng, còn mấy đứa con thì nằm dưới đất. Trong nhà có một gốc cây lớn kê làm tấm thớt để chặt đầu giết trâu. Nơi cửa sổ treo lủng lẳng nhiều cái móc để móc những miếng thịt, chân, đầu, đuôi và các bộ phận khác của trâu. 

Vì toàn gia đình chuyên bán thịt trâu làm kế sinh nhai cho nên lâu nay vô số những con trâu đã bị họ giết hại. Rồi một ngày nọ Yến Long đột nhiên cảm thấy hai con mắt bị đau đớn. Y đi tìm các thầy thuốc để chữa trị, nhưng không vị nào có thể chữa lành. Rốt cuộc cả hai con mắt của Yến Long hoàn toàn bị mù.

Ít lâu sau đó, bà vợ ông cũng mắc một chứng bệnh rất kỳ quái. Toàn bộ da trên thân thể của bà đều bị thối rữa và rách nát. Bà đau đớn đến nỗi không thể đứng để mặc quần áo. Ngay cả khi chạm với đồ mặc bằng vải thân bà cũng cảm thấy đau như dao cắt. 

Một đêm nọ, cô hầu gái Thân chăm sóc cho bà, nghe miệng bà nói lảm nhảm: “Đây là chốn âm ty địa ngục. Diêm Vương đang phán dạy cho tôi biết rằng loài súc vật sẽ vô cùng đau khổ khi chúng bị con người giết làm thịt để ăn.” 

“Tôi chưa bao giờ biết điều đó! Dù con vật đã bị giết chết rồi, thần thức linh hồn của nó vẫn cảm thấy đau đớn vì dao cắt và lửa nấu đốt nóng. Khổ quá trời ơi! Quỷ sứ đánh đập tôi. Quỷ sứ tra khảo tôi! Xin quý vị tha cho đừng hành hạ tôi nữa!” 

Nghe bà nói, cô Thân sợ khủng khiếp, nhưng cô không thể làm gì được để chấm dứt quả báo cực hình do chính bà Cổ Yến Long gây ra vì đã giết hại sinh vật trong nhiều năm qua. 

Trâu bò chẳng bao giờ làm hại đến ai. Ngày xưa, chúng giúp kéo xe cho ông bà tổ tiên chúng ta, và nhiều quốc gia trên thế giới, trâu bò đã giúp người nông dân cày bừa. Làm sao chúng ta có thể sát hại những con vật hiền lành hữu ích như thế?
 
 
 

Slaughter God

Powerful bronzed arms. Whiskers. A pair of blazing eyes. This was Ku Yenlung, known far and wide as the king of the cattle butchers. People would rather have run into a tiger than Ku Yenlung. He was called Slaughter God. 

Slaughter God had two sons, just like their father. They were strong and rough. The neighbors were careful to stay out of their way. Not only that, but their mother, Mrs. Ku, was skilled with a butcher's knife, too. She could kill a buffalo as quickly and neatly as her husband.

This frightening family lived in a big, sparsely furnished wood house. The father and mother slept on a brass bed, but the boys slept on the floor. They kept a big stump in the house as a chopping block to kill buffalo on. The only other decoration was strips of meat hanging from hooks in the windows. Legs, heads, tails, and all the other parts of cattle's anatomy hung from the hooks. 

With the whole family at work, naturally they killed a lot of buffaloes. Then one day, Slaughter God complained that his eyes hurt. He went to see all the doctors he could find, but none of them could do anything for him. Before long, he was totally blind.

Shortly after that, Mrs. Ku came down with a strange ailment. The skin all over her body seemed to rot and crack. She was in such pain that she could barely stand to get dressed. Even the touch of her cotton clothes seemed like the scraping of a knife. 

One night, when her maid, Shen, was taking care of her, she heard the old lady say, “It's the court of Hell. They're teaching me how cattle suffer when we skin them for food.” 

“I never knew! Even when they're dead, their souls can feel the pain of the knife, the heat of the cooking fire. What agony! Oh, it hurts! It hurts! I wish it would stop!” 

Shen was terrified, but there was nothing she could do to stop the torture that Mrs. Ku created for herself by years of mistreating animals.

Cattle never hurt anyone. In the old days, they pulled our ancestors' carts, and in many parts of the world, they plowed the fields. Is it fair to slaughter such nice animals?

Bắt Ếch Bị Quả Báo 

Năm 1836, nhà cầm quyền phủ Giang Âm ở Trung Quốc ban hành một luật lệ mới nghiêm cấm nông dân bắt ếch, vì giống ếch giết các sâu bọ và bảo vệ lúa má cho nên dân chúng không được sát hại ếch để ăn. 

Khi cáo thị này được niêm yết, có người bảo cho ông Trương A Hỷ biết. Ông ta sinh sống bằng nghề chuyên đi bắt ếch mang ra chợ bán như thịt. Vì mù chữ cho nên ông chẳng hay biết gì về điều luật mới này. Người ta nói cho ông rõ lệnh cấm đó, nhưng y không muốn nghe. 

“Hừ! Tôi không tuân hành lệnh quan phủ thì đã sao nào. Tại sao lại phí bỏ không ăn những con ếch béo bổ đó?” Trương A Hỷ quá thô lỗ và bướng bỉnh cho nên các bạn bè cuối cùng chán nản không muốn giúp khuyên y thay đổi cuộc sống. Trương A Hỷ đã giết nhiều ếch để ăn. 

Ông thường dùng tiền bán ếch mua rượu nhậu. Rồi y bảo: “Bắt ếch thì có gì là sai quấy? Chẳng phải tôi đã dùng nghề này làm kế sanh nhai rất thuận lợi đó là gì?”

Các bạn của ông đã bảo: “Nhưng đó là một việc làm quá ác đức vì nó chống lại lệnh cấm của quan phủ.” 

A Hỷ tức giận đáp: “Làm trái lệnh quan phủ có gì bảo là không tốt nào? Vả lại chẳng phải một mình tôi mà nhiều người khác cũng vi phạm lệnh quan?” 

Nhưng rồi vào một đêm bão tố, Trương A Hỷ đột nhiên mất tích. Sáng hôm sau cơn bão chấm dứt, những dân làng đi tìm thấy y. Ông rớt xuống sông và bị chết đuối. Việc rủi ro đó có thể xảy ra cho bất cứ ai. Nhưng điều ngạc nhiên là người ta thấy hàng trăm con ếch xúm lại rỉa ăn xác chết của A Hỷ để trả thù cho bà con dòng họ của chúng đã bị y bắt sát hại làm thức ăn đem bán. 

Từ trước nay chưa ai từng thấy sự việc như thế xảy ra bao giờ. Họ nhận biết rằng mặc dù con người có thể hủy bỏ lẩn tránh được luật pháp của chính quyền, nhưng khó thoát khỏi luật nhân quả báo ứng của vũ trụ. 

Sớm hay muộn, những hành động thiện của bạn sẽ mang lại kết quả tốt, và các việc làm ác sẽ dẫn đến cho bạn những quả báo xấu.
 

The Price Of Breaking Laws 

In 1836, the government of Chiangyin county in China announced a new law forbidding farmers to kill frogs, because frogs eat many harmful insects and protect the rops, so people shouldn't kill frogs to eat. 

When this law was posted, someone told Chang Ah-Hsi about it. He made his living catching frogs to sell in the market as meat. He couldn't read, so he didn't know about the new law. When they told him, he didn't like what he heard. 

“Well, I'm not going to obey that law. Why waste good frogs?” He was so rude and so stubborn that his friends finally gave up trying to get him to change his ways. He killed many frogs.

He always liked to use some of the money he got from selling frogs to buy some liquor and get drunk. Then he would say, “What's wrong with catching frogs? Look, I'm getting along fine, see?”

 His friends would tell him, “Yeah, but it's not too good, because it is against the law, after all.” 

That would make Ah-Hsi mad. “What's so great about the law? Lots of people break the law, not just me.”

But then one stormy night, Chang Ah- Hsi disappeared. The next morning, when the storm had blown over, the villagers found him. He had fallen into the river and drowned. That could happen to anyone. But what was strange was that hundreds of frogs had come to eat his corpse, in revenge for all of their relatives that he had sold for food. 

Nobody had ever seen anything like it before. They realized that even though you may get away with breaking the government's laws for a while, you can never get away with breaking the laws of the universe. 

 Sooner or later, your good deeds will be rewarded, and your bad deeds will catch up with you. 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
23 Tháng Bảy 2015(Xem: 4808)
Thời Đức Phật tại thế ở nước Xá Vệ, có một huyện nhân dân đều quy Tam bảo, phụng trì năm giới và thực hành mười thiện nghiệp của Phật dạy. Khắp huyện không bao giờ sát sanh, người uống rượu nấu rượu cũng không có.
22 Tháng Hai 2015(Xem: 8354)
Một ngày kia, khi Đức Phật ngụ tại tịnh xá Kỳ Viên (Jetavana), một số Tỳ Kheo hỏi ngài là có lợi ích gì không, khi giết dê, cừu, và những sinh vật khác để cúng giỗ người thân đã qua đời.
19 Tháng Mười 2014(Xem: 12833)
Do duyên: Trước năm 1975, có vị giáo sư người Thiên chúa giáo, khi đọc truyện Thái tử Tu-đại-noa bố thí vợ con, vị ấy đã lên án khá gay gắt trong một bài viết, nói rằng, hành động bố thí vợ con là quá đáng, là không có nhân tính (tôi nhớ có thể nhầm, ngại không đúng nguyên văn). Vừa rồi, độc giả Thái Kim Du, có lẽ là một cư sĩ, trong một comment dưới bài viết của tôi trên trang mạng Thư Viện Hoa Sen, có nội dung sau: ....