Tám điều gian dối của mẹ

08 Tháng Tám 201415:54(Xem: 6124)

blank
TÁM ĐIỀU GIAN DỐI CỦA MẸ

Thiện Ý phỏng dịch

vu lan ben me Câu chuyện bắt đầu khi tôi còn là một đứa bé; Tôi là con trai của một gia đình nghèo. Chúng tôi luôn thiếu ăn. Khi nào đến giờ ăn, mẹ lúc nào cũng nhường phần ăn của bà cho tôi. Trong khi sớt cơm của bà sang chén của tôi, mẹ thường nói “ Ăn cơm đi, con trai của mẹ. Mẹ không đói.”

Đó là lời gian dối thứ nhất của mẹ.

Khi tôi đang trưởng thành, mẹ thường dành thời giờ đi câu cá bên sông gần nhà, bà hy vọng bắt được cá để cho tôi có thêm thức ăn dinh dưỡng cho mau chóng lớn. Nếu bắt được cá, mẹ thường nấu món canh cá tươi để tôi ăn uống được ngon hơn. Trong lúc tôi đang ăn, mẹ thường ngồi cạnh tôi gặm những xương cá còn sót chút thịt mà tôi vừa ăn xong. Lòng tôi thật xót xa khi thấy mẹ làm vậy. Tôi bèn dùng đũa sớt phần cá cho bà. Nhưng ngay lập tức mẹ liền từ chối và bảo rằng: “Ăn cá đi con. Mẹ không thích cá lắm đâu!”

Đó là lời gian dối thứ hai của mẹ.

Rồi khi tôi lên trung học, để có tiền cho tôi ăn học mẹ nhận hàng đóng xếp các hộp diêm về nhà làm để kiếm thêm chút ít chi tiêu trong nhà. Khi mùa đông đến, tôi thường thức giấc thấy mẹ vẫn còn thức, cặm cụi làm việc bên ngọn đèn cầy nhỏ. Tôi bèn nói: “Mẹ, sao mẹ không đi ngủ đi! Ngày mai mẹ còn phải đi làm nữa đó!” Mẹ mỉm cười nói: “Ngủ đi con cưng. Mẹ chưa có mệt.”

Đó là lời gian dối thứ ba của mẹ.

Khi kỳ thi cuối khóa đến, mẹ xin phép nghỉ làm để đưa tôi đi thi. Mẹ tôi đã ngồi chờ hàng giờ dưới nắng nóng chói chang của mặt trời hè. Khi chuông reo báo hiệu giờ thi đã qua, mẹ ngay lập tức đến đón tôi và rót một ly trà từ bình nước mẹ mang theo. Thấy mẹ mồ hôi nhễ nhại, tôi liền nhường mẹ tách trà và bảo mẹ hãy uống trước đi. Mẹ bèn nói: “ Uống đi con. Mẹ không có khát!”

Đó là lời gian dối thứ tư của mẹ.

Sau khi cha tôi chết vì bệnh, bà mẹ đáng thương của tôi lại đóng vai gà mẹ nuôi con. Bà phải nuôi tôi một mình. Gia đình tôi càng ngày càng túng quẫn. Ngày ngày đau khổ dù nhờ người cậu tốt bụng thỉnh thoảng giúp đỡ. Hàng xóm thường khuyên mẹ, sao không đi bước nữa. Nhưng mẹ cứng đầu, gạt bỏ mọi lời khuyên can; và nói rằng: “ Mẹ không cần tình yêu nữa!”

Đó là lời gian dối thứ năm của mẹ.

Sau khi tôi đã học xong và có được việc làm, đã đến lúc mẹ tôi phải về hưu. Nhưng bà không muốn; mẹ thường đi ra chợ sáng sớm, buôn bán một ít rau tươi để có tiền chi tiêu trong nhà. Tôi làm việc ở một thành phố khác và luôn gửi tiền giúp mẹ. Nhưng mẹ thường không nhận tiền tôi giúp mà đôi khi còn gửi trả lại. Bà nói: “Mẹ đã có đủ tiền xài!”

Đó là lời gian dối thứ sáu của mẹ.

Sau khi tốt nghiệp cử nhân, tôi xin học tiếp thạc sĩ. Tôi được một hãng lớn cho học bổng và cuối cùng làm việc cho hãng này. Nhờ mức lương cao, tôi dự định đưa mẹ về sống chung để bà được hưởng sự an nhàn. Nhưng mẹ không muốn làm tôi lo lắng vì bà. Nên mẹ nói rằng: “Mẹ sống ở đây quen rồi!”

Đó là lời gian dối thứ bảy của mẹ.

Khi về già, mẹ tôi bị ung thư bao tử nên phải nằm bệnh viện. Tôi sống xa mẹ hàng ngàn cây số, nhưng vẫn về thăm mẹ thương yêu. Sau khi mổ, mẹ nằm yếu ớt trên giường bệnh. Mẹ trông đã già, nhìn tôi chăm chú. Mẹ cố gắng hết sức để nở một nụ cười cho tôi vui, nhưng rõ ràng rất khó khăn. Tôi thấy rõ căn bệnh đã làm mẹ yếu nhiều. Bà trông yếu ớt và mỏng manh. Tôi nhìn mẹ mà nước mắt tuôn rơi. Lòng tôi đau đớn khi thấy mẹ trong tình cảnh đó. Nhưng mẹ tôi, với một chút sức tàn còn lại, nói rằng: “Đừng khóc, con yêu. Mẹ không có đau đớn gì đâu!”

Đó là lời gian dối thứ tám và cũng là lời gian dối cuối cùng.

Sau lời gian dối ấy, người mẹ tôi thương yêu nhất đời nhắm mắt ra đi mãi mãi.

Vô Danh

(Thiện Ý phỏng dịch)

Nguồn online:

‘8 Lies of A Mother’ by an unknown author.
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
15 Tháng Tám 2015(Xem: 5460)
Tháng bảy. Gió hiu hắt. Trời âm u. Nghe mùa Thu lại gần. Chiều nhạt nắng, từng sợi nước lướt thướt nối nhau – mưa ngâu. Mưa làm dịu tiết trời ngày hè oi bức. Những hạt nước trong veo cho mầm xanh dậy sống, cỏ cây tự tình theo mưa. Và, không biết do mưa tưới tẩm những cảm xúc bâng quơ trong lòng người thế tục, hay cảm xúc dâng trào vọng hướng Vu lan.
14 Tháng Tám 2015(Xem: 6738)
Vào ngày kết hôn, mẹ hỏi tôi: “Hai người trông giống ăn mày ngồi ở nơi vắng vẻ kia là ai vậy?
08 Tháng Tám 2015(Xem: 7885)
Nhắc đến Nguyễn Du (1765-1820) chúng ta thường liên tưởng đến áng văn bất hủ của Đại Thi hào là “Đoạn Trường Tân Thanh” hay “Truyện Kiều”. Hồi năm 1947, Giáo sư Trần Cửu Chấn (1906-1980)*1 đang lúc làm Bộ Trưởng Bộ Quốc Gia Giáo Dục trong Nội Các của Thủ Tướng Chánh Phủ Thiếu Tướng Nguyễn Văn Xuân, đã trình Luận án Tiến Sĩ Văn Chương tại Đại Học La Sorbonne ở Paris, Pháp quốc với đề tài: “Étude critique de Poème Kim Văn Kiều”.
01 Tháng Tám 2015(Xem: 5869)
Tới giờ con phải đi rồi / Mẹ ơi con phải đi thôi mẹ à. / Khi trong bóng tối nhạt nhòa / Bình minh cô tịch hiện ra dịu hiền / Mẹ vươn tay xuống giường bên / Tìm con bé bỏng. Con bèn thưa mau: / “Bé nào còn ở đó đâu!” / Mẹ ơi Con phải đi nào còn đây.
24 Tháng Năm 2015(Xem: 5254)
Như vì sao sáng xuất hiện trên vòm trời văn học Việt Nam và Âu Mỹ từ cuối thập niên 1940, Nhất Hạnh – một thiền sư, một nhà văn, nhà thơ – đã đi vào lòng người đọc bằng những tác phẩm: Bông Hồng Cài Áo, Nói Với Tuổi Hai Mươi,, Tình Người, Nẻo Về Của Ý, Phép Lạ Của Sự Tỉnh Thức (có nhiều bản dịch ra nhiều ngoại ngữ như Anh, Pháp, Đức, Hòa Lan, Thái Lan…Đặc biệt bản tiếng Anh “The Miracle of Mindfulness” được phổ biến nhiều hơn cả).
27 Tháng Giêng 2015(Xem: 10109)
Hiếu là tất cả .
22 Tháng Tám 2014(Xem: 6907)
Điều tôi cảm nhận đầu tiên về người là đôi bàn tay. Tôi không nhớ lúc đó mình bao nhiêu tuổi, nhưng hình như sự hiện hữu, cuộc sống của tôi gắn liền với đôi bàn tay đó. Đôi bàn tay của mẹ, một người mẹ mù. Tôi còn nhớ những lần ngồi tô vẽ màu ở bàn ăn, trong nhà bếp. Tôi nói, “Mẹ! Xong rồi. Hãy nhìn tranh của con nầy”. “Ồ, đẹp quá”, mẹ trả lời, và tiếp tục với công việc đang làm.
20 Tháng Tám 2014(Xem: 7693)
Từ nhỏ đến lớn… Là đến khi cha mẹ mất, chẳng bao giờ nghe ông bà nhắc đến hai chữ hiếu hạnh. Chưa hề nghe ông nói: “Con phải hiếu hạnh với mẹ cha”. Chỉ nghe ông bảo: “Mẹ ngủ, con đóng cửa nhẹ thôi”. “Con đi khẻ thôi, không thì mẹ thức giấc”. “Con lớn hơn em thì phải nhường em một chút”.