Chưa Hề Có Ai Thấy Một Chiếc Két Sắt Đặt Trên Một Cỗ Quan Tài

21 Tháng Tám 201100:00(Xem: 44966)

CHƯA HỀ CÓ AI THẤY
một chiếc két sắt đặt trên một cỗ quan tài

Ricard Matthieu
(Hoang Phong chuyển ngữ)

ricard_matthieu01Gần đây tôi có dịp quen biết một người phụ nữ khá lớn tuổi, bà này thường tỏ ra thương hại bạn bè khi thấy họ lúc nào cũng bận tâm lo lắng đến tiền bạc, ngay cả lúc mà cái chết đã gần kề. Bà bảo rằng: "Chưa hề có ai thấy một chiếc két sắt đặt trên một cỗ quan tài bao giờ cả !".

Như vậy thì chúng ta sẽ nên lưu lại cho con cháu mình những gì bây giờ? Hình ảnh tốt đẹp của chính mình ư? Hay là để lại của cải vật chất, và biết đâu sẽ tạo dịp cho chúng cấu xé nhau? Tốt hơn hết là nên lưu lại cho con cháu mình một nguồn cảm ứng, một cách nhìn về mọi sự vật chung quanh với một ý nghĩa nào đó hầu giúp mang lại cho chúng một niềm tin trong cuộc đời sau này.

Của cải cũng có thể được sử dụng như một phương tiện để giúp đỡ người khác hầu mang lại cho mình một cuộc sống có ý nghĩa. Thế nhưng đồng thời của cải cũng thật nguy hiểm, vì nó có thể mang lại cho ta một cuộc sống thật tồi tàn, gây ra lắm thứ thiệt hại cho người khác. Của cải cũng chỉ là một công cụ, người ta có thể sử dụng nó để xây dựng hoặc để hủy hoại: nó có thể giúp mang lại sự an vui và hào phóng, hoặc cũng có thể tạo ra vô số chướng ngại chẳng hạn như tham lam, kiêu căng, cảm tính bất thỏa mãn, và đấy là những gì ngăn chận không cho chúng ta tìm thấy những niềm hạnh phúc đích thực.

Các công cuộc nghiên cứu về xã hội học cho thấy ngày nay con người không hề cảm thấy sung sướng hơn so với năm mươi năm về trước, mặc dù thu nhập bình quân trên mỗi đầu người đã tăng lên gấp đôi. Richard Layard, Giáo sư Trường Kinh tế Luân Đôn (London School of Economic) có nói như sau: "Chúng ta có nhiều thực phẩm hơn, nhiều quần áo hơn, nhiều xe hơn, sống trong những ngôi nhà rộng hơn, có lò sưởi ấm, có dịp du lịch ngoại quốc, làm việc ít hơn, có nhiều thì giờ giải trí hơn, y tế tốt hơn, tuy nhiên không phải vì thế mà chúng ta hạnh phúc hơn. Vậy nếu muốn có hạnh phúc thì nhất thiết phải hiểu rõ đâu là các nhân tố đích thực mang lại hạnh phúc và phải kiến tạo chúng như thế nào".

Một điều hết sức rõ ràng là nếu những người sống dưới mức nghèo đói có thể tìm được thêm một chút thu nhập thì họ cũng có thể cải thiện được cuộc sống của mình rất nhiều. Thế nhưng đối với những người đang sống bên trên cái mức nghèo đói đó thì nhiều công cuộc nghiên cứu đã cho thấy rằng dù của cải của họ có gia tăng gấp đôi hay gấp ba thì họ cũng không hề cảm thấy hài lòng hơn với cuộc sống của họ.

Tiền bạc không mang lại hạnh phúc... trừ trường hợp được mang ra để bố thí.

Hơn nữa, một số nghiên cứu đã cho thấy nếu sử dụng đồng tiền vì người khác thì nó sẽ mang lại hạnh phúc cho mình. Thật vậy, luôn có một sự tương quan chặt chẽ giữa lòng vị tha và hạnh phúc. Nhiều công trình nghiên cứu còn cho thấy là hành động cho mang lại nhiều xúc động tốt đẹp hơn so với việc nhận. Bà Elisabeth Dunn, người đầu đàn của một nhóm chuyên gia nghiên cứu[i] để ước tính mức độ hài lòng giữa những người xài tiền vì sự ích kỷ của mình và những người đem của cải để giúp đỡ người khác vì lòng vị tha, đã tuyên bố như sau: "Chúng tôi nhận thấy những người sử dụng đồng tiền vì người khác đều là những người thật sung sướng. Sự sung sướng đó không nhất thiết chỉ nhận thấy nơi những người có lòng bác ái rộng lớn mà nó còn thoát ra từ một cử chỉ thật khiêm nhường với 5 đô-la trong tay" (đối với quê hương của những người đọc được những dòng chữ này thì cũng chỉ cần 50 xu cũng đủ để giúp cho một người nghèo khó mua được một đĩa cơm trắng).

Các công cuộc nghiên cứu của Martin Seligman, một nhà tiên phong trong lãnh vực "Tâm lý học tích cực", cũng cho thấy là niềm hân hoan phát sinh từ một nghĩa cử bất vụ lợi luôn mang lại một sự hài lòng thật sâu xa. Để kiểm chứng cho giả thuyết này, ông ta chọn hai nhóm học sinh: một nhóm cho đi chơi thỏa thích và một nhóm thì tham gia vào các sinh hoạt từ thiện. Sau đó ông ta yêu cầu mỗi học sinh viết ra những cảm nghĩ của mình. Kết quả thật hết sức bất ngờ và xúc động: sự thích thú mang lại từ các sinh hoạt vui chơi (đi chơi chung giữa bạn bè với nhau, xem hát, ăn kem...) thật hết sức thấp so với những gì mang lại từ các sinh hoạt từ tâm. Thật thế, thực hiện một cử chỉ phát xuất tự nhiên từ lòng tốt của mình, dù đấy chỉ là một cử chỉ thật nhỏ, cũng đủ để làm thay đổi phẩm chất của ngày hôm ấy trong cuộc đời mình; các học sinh tham gia vào các sinh hoạt từ thiện cho biết trong ngày hôm ấy chúng biết chú tâm hơn, cảm thấy mình khả ái hơn, và mọi người chung quanh đều yêu quý mình hơn. Lòng vị tha nào có bắt chúng ta phải "hy sinh" thật khủng khiếp đâu, thế nhưng lúc nào cũng mang lại thật nhiều lợi ích cho người khác và cho cả chính mình.

Bures-Sur-Yvette, 21.08.11

Hoang Phong chuyển ngữ

 

gabs-coffre_sur_corbillard-2bgabs-coffre_sur_corbillard-3b

Cám ơn anh bạn Gabs đã vẽ tặng cho blog hai tấm hí họa trên đây.

(Tài liệu: http://fr.tree2share.org/article-1338-on-n-a-jamais-vu-de-coffre-fort-sur-un-corbillard.-matthieu-ricard)

 

 

Ghi chú của người dịch: Người tu hành thường không nói dối! Ricard Matthieu đã từng tuyên bố là tiền nhuận bút rất lớn từ tất cả các sách xuất bản của ngài đều được sử dụng vào việc từ thiện và ngài thì chỉ cần vài euros một ngày để sống.



[i] E.W. Dunn, L.B. Akin, M.I. Norton. "Spending Money on Others Promotes Happiness", Science, 21 March, 2008.

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
15 Tháng Giêng 2015(Xem: 5906)
Trong các pháp thoại của Thế Tôn, những hình ảnh trực quan luôn được vận dụng để minh họa cho thính chúng dễ hiểu, dễ liên hệ, nhận rõ ý nghĩa những lời dạy của Ngài. Nước sông Hằng đã được Thế Tôn dùng để chỉ cho nước mắt của chúng sanh khóc thương nhau trong những lần tử biệt sanh ly, chuyển lưu sanh tử trong nhiều đời kiếp.
06 Tháng Giêng 2015(Xem: 6468)
Trong Tam tạng giáo điển nhà Phật, giới luật có vai trò rất quan trọng, được xếp thành một tạng riêng, tạng Luật. Trong nội dung tu tập của hàng đệ tử Phật, dù tu theo bất cứ pháp môn nào, cả xuất gia lẫn tại gia, đều phải thành tựu giới; nhân giới mà sanh định, nhân định mà phát tuệ.
03 Tháng Giêng 2015(Xem: 8557)
Xưa, Đức Thế Tôn dạy các đệ tử: “Chớ ngủ hai đêm, dưới cùng một gốc cây”. Lời dạy, thoạt nghe có vẻ ngộ nghĩnh, gần như chẳng quan trọng gì, nhưng khi được Thầy chỉ rõ hơn, đệ tử mới biết rằng, một lời, dù đơn sơ, từ kim khẩu Đức Thế Tôn, đều là một bài pháp.
03 Tháng Giêng 2015(Xem: 7301)
Lịch sử là một vở kịch mà trong đó các diễn viên luôn thay đổi và trình diễn không ngừng. Trên sân khấu đó, cái nhìn của người thưởng ngoạn- cũng là diễn viên- được nhận diện khác biệt giữa Tây phương và Đông phương.
30 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 8252)
Đi chùa, dâng hương, lễ Phật là một trong những pháp tu căn bản của hàng Phật tử tại gia. Hàng xuất gia cũng nhờ lễ Phật mà nghiệp chướng tiêu trừ, công đức tăng trưởng, thành tựu đạo nghiệp.
21 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 5891)
Tuổi tác rất quan trọng nhưng phẩm hạnh còn quan trọng hơn rất nhiều đối với nhân cách của một người. Nhất là trong nhà đạo thì phẩm hạnh đặc biệt được xem trọng. Chính phẩm hạnh và tuệ giác đã tạo nên tính cách trưởng lão chứ không phải là tuổi tác. Thế Tôn đã xác quyết điều này như tinh thần pháp thoại dưới đây:
17 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 6789)
Cuộc đời này có vui không? Có, nhưng vui thì ít mà khổ thì nhiều, vui rất khó tìm mà lại dễ mất, vui không bao giờ là quà tặng cho số đông. Nhờ có chút niềm vui trong năm dục mà an ủi phận người, tiếp thêm nghị lực và sức sống cho con người. Tuy có vui nhưng Đức Phật dạy niềm vui ấy thật mong manh,
07 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 6838)
Chúng ta đều biết, người ta sống ở đời mỗi người đều có một thế mạnh, sở trường và sở đoản khác nhau. Biết khai thác và phát huy thế mạnh đồng thời biết khắc phục và tránh né những thế yếu của mình là nền tảng của mọi thành công.
04 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 7863)
Người tu tuy mang hạnh nguyện “xả phú cầu bần, xả thân cầu đạo”, nhưng sau nhiều năm tu học nhờ công đức làm lợi mình lợi người nên phước báo ngày càng lớn lên. Phước báo có công năng diệu kỳ, dù người tu không vọng cầu nhưng tứ sự (thực phẩm, y phục, thuốc men, sàng tòa) luôn đầy đủ, sung mãn. Và cũng từ đây, lợi dưỡng cùng cung kính bắt đầu đoanh vây đời sống xuất gia.
03 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 7372)
Vì sao người tu phải tránh “những điều luận bàn của thế tục”? Thực ra luận bàn để trau dồi và nâng cao tri thức thế gian cũng rất tốt, cần thiết cho cuộc sống nhưng nó không dẫn người tu đến các pháp lành, không đi đến Phạm hạnh, không đến được chỗ tịch diệt. Đây là chỗ người tu hướng đến giải thoát, Niết-bàn cần hết sức lưu tâm. Người tu thì nên nói chuyện tu, không nói chuyện đời mà chỉ “bàn luận về mười việc công đức”, chính là lời căn dặn của Thế Tôn.