Giọt Sương Huyễn Hóa Viên Lý
THẾ MỘNG
Tiếng võng nhà ai nghe thảm quá
Trái tim nhầu nát kiệt tâm can
Tháng năm trĩu nặng bao hoài bão
Cạn sạch thời gian vô vọng trôi
Bọt bèo đời lẽ đâu thua rác
Dung dị đằng sau khối hiểm nguy
Ta buồn hoa cũng thôi tươi thắm
Ngoắt nghéo đời sông những thác ghềnh
Hoa nở hoa tàn hoa lại nở
Tháng ngày vẫn vậy cứ y nhiên
Vui mừng ngay chính trên sự chết
Há chẳng buồn sao, tuổi chất chồng
Hao dần sự sống mỗi khi Tết
Ấy vậy mà sao ta cứ vui
Một đời xuân mãi đâu cần đợi
Mai, Cúc, Đào khoe mỗi cuối đông
Thời khắc dập dồn từng đợt sóng
Xô nhau đuổi cận mé âm phần
Chỉ một lằn ranh hơi thở nhẹ
Đi biệt ngàn thu bặt bóng hài
Bao cuộc buồn vui gồm những chữ
Có không nào đã khác gì nhau
Lẩn thẩn miệt mài trong hư huyễn
Cả đời chưa một mảy may an
Tháng năm nghiền nát bao tàn tích
Ngay cái tôi kia cũng biệt biền
Bóng đêm lay động vành trăng khuyết
Ngấp nghé giao thừa giữa rạng đông
Một sát na là tam thế mộng
Chập chùng sanh tử tựa Hằng sa
Thương ai đuổi bắt vòng danh lợi
Tay trắng hoàn không cuối mảnh đời
Tự thưở vô cùng thời sơ cổ
Mãi tận đằng xa thẳm vị lai
Có chăng thật thể tên là ngã
Ngự trị hằng như chẳng biến thiên
Mông muội cả đời đeo níu mãi
Chưa mở làm sao đứt thoát lìa
Hãy tỉnh, tỉnh ra quay đầu lại
Nhất tức vô là vạn sự hưu
Nhứt tức vô là không kịp hối
Ngàn năm vĩnh viễn chập chùng đau
Một sát na thôi quay trở lại
Tơi bời ảo tưởng tựa hoa rơi
Chợ đời tự tại thong dong bước
Mỗi bước chân là mỗi lạc như