Cu Dậu quyết tâmxuất gia. Mẹ đành đưa lên chùa làm chú điệu nhỏ. Học hỏi kinh luật. Chấp tác. Tập sự mọi việc để chuẩn bị trở thành người tu sĩchính thức. Chùa nghèo, bữa cơm thường chỉ rau dưa đạm bạc. Do đó, chú điệu nào cũng thèm nhất món đậu khuôn.
Mẹ biết vậy, chiên mấy khuôn đậu rồi kho mặn, rắc tiêu thật nhiều và bới lên chùa.
Buổi trưa. Tất cả chú điệu đều quây quần ở nhà bếp. Bữa nay xúm xít quanh món ăn đặc biệt thơm lựng này. Điệu Dậu phân phát cho mỗi bạn đồng tu mỗi người một miếng nhỏ. Ai nấy đều cười hể hả.
Mẹ nhìn con. Đôi mắt rưng rưng.
***
Hơn hai chục năm sau.
Điệu Dậu bây giờ là một vị Thượng tọauy tín và đức độ, trụ trì một ngôi chùa danh tiếng trong tỉnh. Công việc hoằng phápvô cùng bề bộn, nên ngài ít về thăm mẹ. Không hiểu ngài còn nhớ tới món ăn đắc ý nhất của thời hành điệu hay chăng?
Bà mẹ già vẫn nhớ con, chiên mấy khuôn đậu rồi kho mặn, rắc tiêu thật nhiều và bới lên chùa.
Buổi trưa, bà mẹ kịp tới sân chùa. Trong nhà Tổ sắp kết thúc lễ cúng dường. Dáo dác đôi mắt. Tay bưng dĩa đậu khuôn kho tiêu. Bà mẹ không biết phải đặt vào chỗ nào?
Nhác thấy mẹ từ đằng xa, Thượng tọa đứng lên vái chào. Giọng nói bỗng nhiên khàn đục:
- A Di Đà Phật! Cảm ơn mẹ…
Thượng tọa bưng dĩa đậu khuôn kho tiêu một cách trịnh trọng, kính cẩn, chậm rãi nâng lên cao, đôi tay run run:
- Thưa đại chúng, cho phép tôi được dâng cúng chư vị món quà thiêng liêng này…
Nói xong, ngài gắp bỏ vào mỗi bình bát một miếng nhỏ. Ai nấy đều mỉm cười, chắp tay:
- A Di Đà Phật!
Thượng tọa gõ chuông. Bữa ngọ thực bắt đầu.
Mẹ nhìn con. Đôi mắt rưng rưng.
KHÓ KHĂN TẤT BẬT
Cha mất sớm. Mẹ làm ăn khó khăn tất bật, nên gởi Dũng nơi nhà trẻ từ sáng sớm.
Chập choạng sáu giờ chiều, cô giáo trực nhật cho Dũng một chén cơm nguội. ăn xong, nó ngồi trên chiếc ghế nhỏ bên hiên, mếu máo trông về phía cổng. Bóng tối và bầy muỗi vây quanh.
Chợt nghe tiếng xe đạp cọc cạch, nó vụt nhào ra, gào lớn:
- Mẹ ơi!
Người con khóc. Và người mẹ cũng khóc.
* * *
Lớn lên, người mẹ bán nửa mảnh vườn, giúp con vượt biên.
Ở Hoa Kỳ, Dũng đi làm mướn nhưng chịu khó đeo đuổi đại học. Rồi tốt nghiệp, được chỗ làm tốt, lương cao, và lập gia đình tử tế. Cuối cùngbảo lãnh mẹ già đoàn tụ.
Kinh tế xứ người đang suy thoái, nên sinh hoạt càng khó khăn tất bật hơn. Dũng gởi mẹ tại viện dưỡng lão, chỉ đến thăm vào mỗi cuối tuần.
Hôm nọ, mải vui say cùng vợ và bạn bè, Dũng quên bẵng mẹ. Khi chợt nhớ thì trời đã quá khuya, Dũng bươn bả lái xe tới viện dưỡng lão.
Một bà giàViệt Nam đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ bên hiên, lặng lẽ trông về phía cổng. Bóng tôi và nhạc Jazz inh ỏi vây quanh.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.